Nhìn cây củ cải trắng nằm yên ở trong, trên mặt Đông Vân kìm nén ý cười, cúi đầu không nói một lời.
Địch Quý phi ở đầu kia đã sững ra, nét cười trên mặt biến mất không thấy đâu, tuy biểu hiện không rõ ràng, nhưng vẫn có thể từ trên gương mặt nhăn nheo nhìn ra vài phần không vui.
“Mẫu phi, khả năng là kẻ không có mắt này để nhầm rồi, ngày mai, ngày mai La Nhi nhất định đích thân kiểm tra rồi mới đem tới.” Doãn Tiêu La mặt mày đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa buồn bực nói.
“Bỏ đi bỏ đi, ngươi có tấm lòng này là được rồi, cây củ cải này ta cũng giữ lại.” Địch Quý phi tuy nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn có vài phần không vui.
Gả vào Ôn Vương phủ cũng được một khoảng thời gian rồi, sao ngay cả chuyện này cũng không phân rõ chứ?
Nàng ta thì cũng thôi, nếu đổi thành người bên cạnh, nhất định sẽ cắt mất lưỡi rồi.
Tuy Địch Quý phi không có đắc tội, nhưng trong lòng Doãn Tiêu La biết bà ta nhất định là tức giận rồi, bản thân cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại nữa, mặt mày đỏ bừng không lâu sau thì cao lui.
Cả quãng đường đều tức tối không có chỗ trút, mặt mày âm trầm, so với thời tiết bên ngoài còn lạnh hơn, toàn thân trên dưới tản ra tín hiệu người lạ miễn lại gần.
Cho tới khi về tới phủ, cảm xúc của Doãn Tiêu La mới bạo phát, ngồi ở sảnh chính, quát Đông Vân quỳ xuống: “Đồ là ngươi để vào, cả chặng đường đều là ngươi cầm, lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714534/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.