Sáng sớm hôm sau, sương mù trắng xoá còn chưa tan hẳn, một cỗ xe ngựa màu đen đi qua giữa phố, trên nền tuyết lạnh giá vạch ra một đường bánh xe dài và hẹp, nhìn thấy có chút giật mình.
Xe ngựa lao đi một đường không dừng lại, thẳng tắp đi về phía bắc kinh thành, hướng Ôn Vương Phủ.
Dọc đường Thích Mặc Thanh nắm chặt tay Tiết Tịnh Kỳ, đem cả người cô ôm vào ngực.
Đột nhiên lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, đặt vào tay của Tiết Tịnh Kỳ, phía trên có một vệt máu đỏ đã khô.
“Còn cần cả cái này ư?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn chiếc khăn tay, hơi lúng túng cười hỏi.
Thế nhưng Thích Mặc Thanh lắc đầu nói: “Hắn ta là kẻ đa nghi, nếu không chính mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin, cái này cũng để đảm bảo an toàn cho nàng, đưa cho hắn nhìn.”
Người cổ đại dùng thứ này để chứng minh sự trong sạch, đây cũng là biểu tượng của sự trinh trắng.
Tiết Tịnh Kỳ hiểu ý chàng, chỉ là muốn cho Ôn Vương xem cái này, để cho hắn biết hôm qua đã xảy ra quan hệ, cũng là để hắn thấy an tâm.
“Được rồi, ta sẽ cầm.” Tiết Tịnh Kỳ cất chiếc khăn vào trong tay áo.
“Thật không nỡ để nàng đi.” Thích Mặc Thanh khó chịu thở dài.
“Rất nhanh, cho ta một tháng.” Tiết Tịnh Kỳ đưa ngón tay ra, khoa trân múa tay ra hiệu.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, Thích Mặc Thanh đưa tay hung hăng nhéo má cô một cái.
“Chỉ một tháng thôi đấy, nếu đến lúc đó không giải quyết xong, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714517/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.