A Lạc Lan quá sợ hãi, hóa ra mục đích hôm nay bọn hắn tới đúng là để chữa bệnh cho nàng ta?
Ngoài gương mặt này là giả ra, toàn thân nàng ta không có chỗ nào bị bệnh, chỉ có gương mặt này không thể nói ra.
Nếu y thuật của bọn hắn cao minh thì có thể nhận ra khuôn mặt nàng ta là giả.
“Ngươi chữa thế nào?” A Lạc Lan thấy thực sự chạy không thoát, chỉ có thể kéo dài thời gian một chút, chính là một chút.
“Rất đơn giản, Vương phi không nhớ ra những chuyện đã xảy ra từ trước, là vì đầu của người nhận một số kích thích. Ta có một phương pháp có thể làm cho người nhớ lại chuyện đã xảy ra từ trước.” Lãnh Tước gật đầu thề với nàng ta, ra hiệu nàng ta không cần lo lắng.
“Ta đã nói ta không phải Vương phi, căn bản là chưa từng trải qua những chuyện trước kia, sao có thể nhớ? Cho dù người có điều trị cho ta thế nào, ta cũng nhớ không nổi.” A Lạc Lan bĩu môi, thật sự là quá bội phục trí tưởng tượng của hắn ta.
Nhưng Lãnh Tước hoàn toàn không thèm để ý đến nàng ta, chỉ vào rương y dược của mình, vẻ mặt thương yêu.
“Vương phi người nhìn xem, đây đều là bảo bối của ta, ta cam đoan có thể dùng bọn chúng chữa khỏi cho người, cho ta một chút thời gian.”
Khóe miệng Thích Mặc Thanh co giật, cầm chén nước trà không kiềm chế được run rẩy, có mấy giọt tràn ra ngoài.
Trước kia sao lại không nhận ra Lãnh Tước có cái thiên phú này.
Những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714487/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.