🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhắc đến chuyện lá thư, trong lòng A Lạc Lan bỗng siết chặt, chàng sao lại biết tối qua có người đến đưa thư cho nàng ta?
Hôm nay khi chàng cầm lá thư mình viết xong vào cung, cũng không có hỏi nàng ta vấn đề này.
A Lạc Lan chỉ đành giả điên giả ngốc: “Thư gì chứ? Người không phải đem thư ta viết cho công chúa mang vào cung rồi sao?”
Trên mặt Thích Mặc Thanh khẽ cười lạnh lùng, ngược lại ngồi ở trên ghế ở một bên, chuyện xảy ra tối qua chàng biết rõ, chỉ là không có nói ra mà thôi.
Chàng luôn cho rằng người tối qua đưa thư là Hàn Nguyệt, mãi đến hôm nay vào cung, nàng ta đối với chuyện tối qua ngậm miệng không nhắc tới, chàng mới phát hiện, người tối qua tới đưa thư không phải là nàng ta.
Người ở bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ mà có võ công, trừ Hàn Nguyệt ra thì là tướng quân Triết Tông của nước Thành Châu, nhưng Triết Tông sao lại quen thuộc đường trong phủ Minh Vương như vậy?
“Đừng giả bộ, nói mau.” Đôi mắt hẹp dài của Thích Mặc Thanh nhìn sang nàng ta.
Thân phận của Minh Khê ở trong cung luôn là bí mật, không có ai biết, nàng ta rốt cuộc có thể nói hay không?
Nghĩ một lát, A Lạc Lan nói: “Mặt của người tối qua ta không nhìn rõ, có điều bên cạnh công chúa có người võ công có thể dễ dàng xuất cung như vậy, cũng chỉ có tướng quân Triết Tông.”
Triết Tông? Thích Mặc Thanh nghe câu trả lời này, lông mày hơi nhíu lại, rõ ràng không phải quá tin tưởng.
Có điều chàng cũng không có tiếp tục truy hỏi, nếu Triết Tông này có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trong thời gian vài ngày ngắn ngủi quen thuộc tuyến đường trong cung và tuyến đường của phủ Minh Vương, có thể không chút tiếng động lẻn vào phủ Minh Vương đưa thư, vậy hắn ta cũng không có gì phải nói.
Nhưng mặc kệ người ra ngoài đưa thư là ai, chỉ cần người bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ thì đáng được tin tưởng, đối với cô không có uy hiếp gì là được.
Thích Mặc Thanh gật đầu, sắc mặt hơi tốt lên một chút: “Cố gắng nghỉ ngơi.”
Xoay người rời khỏi cửa.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại, chỉ có A Lạc Lan yên lặng lại có tiếng hô hấp căng thẳng.
Giấc ngủ này rất say, khi Tiết Tịnh Kỳ tỉnh lại trong phòng không có thắp đèn, ánh sáng tối mờ bên ngoài chiếu vào trong phòng, có loại cảm giác nửa sáng nửa tối.
Hàn Nguyệt nghe thấy âm thanh thì đi vào châm nến, trong phòng bỗng sáng lên.
“Hàn Nguyệt, bây giờ giờ nào rồi.” Tiết Tịnh Kỳ có hơi mơ hồ hỏi.
“Bẩm công chúa, vừa tới giờ dậu.” Hàn Nguyệt đáp.
Cũng không tính quá muộn, Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy chỉnh lại tóc tai quần áo, Hàn Nguyệt khoác áo choàng cho cô, sau khi dùng bữa tối, mới lấy lá thư đó ra.
“Công chúa, đây là thư từ phủ Minh Vương đưa tới.” Hàn Nguyệt đưa lá thư lên, nét chữ ngoài lá thư là của A Lạc Lan.
Tiết Tịnh Kỳ có hơi nghi hoặc nhìn lá thứ này, đưa tay cầm lấy, nhíu mày liếc nhìn Hàn Nguyệt: “Lá thư này là ai đưa cho ngươi?”
Nhớ lại lời dặn dò trước đó của Thích Mặc Thanh, Hàn Nguyệt do do một lúc, vẫn là đáp theo nguyên mẫu: “Đây là một tên sai vặt của phủ Minh Vương mang tới đưa, lúc đó nô tỳ thấy công chúa còn đang nghỉ ngơi, liền nhận lại trước.”
Tên sai sặt của phủ Minh Vương đưa tới? Vốn trước đó bảo Minh Khê âm thầm thao túng ở trong tối đưa lá thư đó, nếu như là tên sai vặt của phủ Minh Vương đem tới, nhất định là Thích Mặc Thanh đã biết chuyện này.
“Tên sai vặt đó là ai? Hôm nào ta có cơ hội cảm tạ hắn.” Tiết Tịnh Kỳ giả bộ vô tư nói, đơn thuần chỉ là vì cảm tạ.
Đối mặt với sự bức ép từng bước của cô, Hàn Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, chỉ đáp: “Người này nô tỳ chưa từng gặp, cũng không có hỏi là ai, nếu như công chúa muốn biết thân phận của người này, nô tỳ nhất định đi nghe ngóng.”
Trên mặt Hàn Nguyệt có vài phần áy náy và bất an thấp thoáng, ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ từ trên gương mặt của nàng ta mà nhìn xuống, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười.
“Không cần, ta chỉ là thuận tiện hỏi thôi. Ta đến chỗ của tướng quân Triết Tông một chuyến.” Tiết Tịnh Kỳ nói rồi, liền cầm lá thư đứng dậy.
Trong lòng Hàn Nguyệt hiểu tâm tư của cô, rõ ràng đối với mình có chút ngữ khí câu nệ có chút không hài lòng, nhưng nàng ta cũng bất lực, lại không thể nói ra sự thật, cũng không thể gạt bỏ sự hiểu lầm của cô.
Chỉ đành tiếp tục như thế, đợi có một ngày sự thật sáng tỏ, Tiết Tịnh Kỳ có thể biết Thích Mặc Thanh đã dụng tâm khổ sở với cô như nào.
Hàn Nguyệt cầm chiếc ô bằng giấy dầu, đi theo đằng sau Tiết Tịnh Kỳ đến tẩm điện của tướng quân Triết Tông.
“Ngươi ở đây đợi, ta vào nói chuyện một lát.” Tiết Tịnh Kỳ xoay người nói với Hàn Nguyệt.
Mỗi lần đến nơi này, Tiết Tịnh Kỳ đều không để nàng ta tiếp tục theo vào, mà thời gian mỗi lần đi vào đều duy trì khoảng nửa canh giờ, trước giờ không có sai lệch.
“Vâng, nô tỳ canh ở đây, công chúa người yên tâm vào đi.” Hàn Nguyệt lập tức đứng ở đình viện, nhìn bóng lưng của Tiết Tịnh Kỳ càng lúc càng xa.
Vì để che chắn tai mắt của người khác, Tiết Tịnh Kỳ cố ý sắp xếp Minh Khê ở trong viện của Triết Tông, mỗi lần khi đi vào, đều vòng qua chính đường, đi về căn phòng ở đằng sau.
Gõ cửa bước vào, Minh Khê đang bôi thuốc ở trong, trên cánh tay có một vết thương đỏ trông rất ghê người, dường như là bị người ta dùng đao làm bị thương.
“Minh Khê, huynh sao lại bị thương rồi? Đừng động, ta giúp huynh bôi thuốc.” Tiết Tịnh Kỳ tốt xấu gì cũng là đại phu chuyên nghiệp, biết sao có lợi khi bôi thuốc vào vết thương.
Trong mắt của Minh Khê vụt qua một tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, để mặc cô dùng thế tay quen thuộc thao tác trên cánh tay của mình.
“Minh Khê, võ công của huynh không thể để người khác làm bị thương được, tuy vết thương không sâu, nhưng nhìn trông rất rõ ràng, là bị thương ở phủ Minh Vương sao?” Tiết Tịnh Kỳ bôi thuốc xong, vừa quấn băng vừa nói.
Minh Khê kéo tay áo xuống, khẽ lắc đầu: “Không phải, tối qua lúc xuất cung khi còn một bức tường thành cuối cùng bị thị vệ phát hiện, may mắn ta kịp thời đánh ngất hắn, nhưng cánh tay cũng bị hắn chém một nhát. Ngược lại khi đến phủ Minh Vương, lại một đường thuận lợi, cảm giác dường như bọn họ căn bản không có nhìn thấy ta, ta tìm đến căn phòng mà muội nói, A Lạc Lan không ở trong. Ta ẩn nấp một lúc, sau đó mới theo hai thị nữ tìm được phòng của A Lạc Lan, vậy mà cách căn phòng mà muội nói khá xa.”
Cách khá xa? Mỗi loại hiện tượng đều nói rõ Thích Mặc Thanh trăm phương ngàn kế dẫn nàng ta trở về, lại không có tốn quá nhiều tâm tư lên người nàng ta, là tại sao chứ?
Lẽ nào là vì cô? Tiết Tịnh Kỳ bỗng bị suy nghĩ này của mình dọa giật mình, đột nhiên lại cười lạnh.
Chàng đã nhận định A Lạc Lan chính là Tiết Tịnh Kỳ, sao có thể sẽ có chút dây dưa gì với cô chứ.
Tiết Tịnh Kỳ nhíu chặt mày: “Khi huynh đến phủ Minh Vương, người của bọn họ nhiều không?”
“Có một ít.”
“Bọn họ không có phát hiện ra huynh?”
Minh Khê lại do dự một chút: “Hình như phát hiện, hình như lại không phát hiện, tóm lại tất cả mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, thuận lợi đến mức có hơi quái dị.”
Tâm tư của Thích Mặc Thanh trước nay luôn che giấu rất sâu, lần này hắn ta đột nhiên dẫn A Lạc Lan đến, nhất định dự liệu cô sẽ đến phủ đệ của chàng.
Nhưng tại sao không tăng thêm phòng bị để ngăn cản, ngược lại còn mặc nhận để người của cô đi vào.
Mà lá thư hôm nay đưa tới, cũng là do tên sai vặt của phủ Minh Vương đưa tới, điều này nói rõ Thích Mặc Thanh đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra.
“Một loại khả năng lớn nhất chính là hành động của chúng ta đã bị Thích Mặc Thanh đoán được, chàng ấy cố tình để huynh dễ dàng đem lá thư đưa tới cho A Lạc Lan.” Lấy mức độ hiểu biết của Tiết Tịnh Kỳ đối với chàng, nhất định là như thế.
Nhưng Minh Khê lại lắc đầu: “Lúc này, hắn ta chắc là vô cùng đề phòng chúng ta, không để chúng ta gặp được A Lạc Lan mới phải!”
Đến Tiết Tịnh Kỳ luôn biết trong lòng chàng nghĩ cái gì, cũng đoán không ra mục đích lần này của chàng.
“Không chỉ như thế, sáng nay, tên sai vặt của phủ Minh Vương còn đến Đông Hoa Viên, đưa lá thư hồi âm của A Lạc Lan, để Hàn Nguyệt đưa cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ từ trong tay áo của mình lấy ra lá thư được dán kín.
Cô còn chưa có xé lá thư ra, định cầm cho Minh Khê, để hắn ta xem trước.
Nếu A Lạc Lan có thể trả lời lá thư thì đại biểu nàng ta không sao, mà nội dung trong lá thư của nàng ta, mức độ nhắc tới Minh Khê, nhất định sẽ nhiều hơn cô.
Thiết nghĩ người mà A Lạc Lan muốn xem được lá thứ này nhất, nhất định là Minh Khê.
Nhưng Minh Khê lại có hơi sửng sốt lắc đầu trong mắt tỏ vẻ nghi hoặc: “Lá thư này là sáng nay đưa tới sao?”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, bỗng cảm thấy đâu đó có hơi không đúng lắm: “Có vấn đề gì sao?”
“Khi ta đưa thư đã nói, tối nay sẽ đến phủ Minh Vương lần nữa lấy thư hồi âm, bảo nàng ta đợi ta, thế nào sáng nay đã để tên sai vặt của phủ Minh Vương đưa tới rồi?” Minh Khê có hơi sửng sốt.
A Lạc Lan không thể không nghe lời của hắn ta, tự ý thay đổi thời gian, còn để tên sai vặt của phủ Minh Vương đưa thư tới.
“Chúng ta giờ có thể chắc chắn là Minh Vương đã biết chúng ta qua lại thư từ, hơn nữa còn bị chàng ấy lặng lẽ quan sát. Xem ra chúng ta thật sự là đánh giá cao bản thân, cho rằng mọi chuyện đều không có một kẽ hở một động tĩnh, cứ thế mà tiến hành.” Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, chân mày tỏ nỗi buồn thoáng qua.
“Chuyện này bị hắn biết cũng tốt, sau này khi chúng ta qua lại thư từ với A Lạc Lan có thể càng thuận lợi hơn, không cần lén lén lút lút. Chỉ là nội dung của lá thư không thể quá bí ẩn.” Minh Khê nói.
Có lợi cũng có hại, nghĩ tới loại chuyện này cho dù người khác biết được rồi, cũng chỉ cho rằng là tình cảm giữa công chúa và nô tỳ rất tốt, nhất định sẽ không trách mắng.
“Ừm.” Lông mi của Tiết Tịnh Kỳ cụp xuống, lại không có nói gì nữa.
Hai người yên lặng một lát, mỗi người có tâm sự riêng, thời gian sắp đến nửa canh giờ, Tiết Tịnh Kỳ mới mở miệng nói: “Chuyện huynh đánh ngất thị vệ trong cung chắc ngày mai sẽ truyền đến tai của Hoàng thượng, mấy ngày này huynh cũng đừng ra ngoài, tránh đi trước đã.”
“Ta có chừng mực, với cả ở chỗ này của tướng quân Triết Tông rất an toàn.” Minh Khê gật đầu.
Điều Tiết Tịnh Kỳ lo lắng không phải chuyện này, cô sớm đã nói chuyện này với Triết Tông, huống chi có Triết Tông ở đây, cô rất yên tâm.
“Điều ta lo lắng là vết thương của huynh, mấy ngày nay đều phải bôi thuốc, nhưng thuốc cần để chữa thương đều bắt buộc phải trình báo với Thái y viện, mới có thể lấy thuốc, nếu như đến Thái y viện lấy thuốc, nhất định sẽ biết là vết thương do đao, cho nên, phải nghĩ cách lấy thuốc mới được.” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, đắn đo suy nghĩ.
Thì ra cái cô lo lắng là chuyện này, Minh Khê mỉm cười nói: “Khi từ nước Thành Châu đến, tướng quân Triết Tông mang theo vài Thái y, ở trong cung của hắn cũng có một vài thuốc chữa thương, đều là thuốc vô cùng quý giá, cho nên vấn đề này không cần lo lắng.”
Tiết Tịnh Kỳ thở phào: “Vậy thì tốt.”
Hai người nói một lúc, Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài, đã được khoảng 2 canh giờ rồi, liền từ biệt Minh Khê.
“Ngày mai ta lại tới thăm huynh, nhớ bôi thuốc đúng giờ.” Tiết Tịnh Kỳ nói rồi liền xoay người rời khỏi.
Hàn Nguyệt ở bên ngoài luôn canh ở đình viện, mãi đến khi xuyên qua mành che nhìn thấy bóng người của Tiết Tịnh Kỳ, vội vàng cầm ô đi tới.
“Về thôi.” Tiết Tịnh Kỳ sánh vai cùng Hàn Nguyệt trở về Đông Hoa Viên.
Hai người chầm chậm đi bộ, cũng không vội vàng.
“Vương phi, châm ngọc trên đầu của người chắc là chế tác từ huyết hoàng cẩm ngọc mà thành nhỉ? Nhìn trông rủ xuống thướt tha phóng khoáng, hoàn toàn không mất đi khí chất.” Giọng nói xu nịnh hướng về phía Ôn Vương phi hiếm khi vào cung.
Doãn Tiêu La nghe lời khen của nàng ta, rất là hài lòng nhếch khóe môi, sờ chiếc ngâm ngọc trên đầu mình, hồi lâu cũng không có bỏ xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.