“Vì sao?” Doãn Tiêu La buộc mình phải kiên định, tại sao nàng phải chịu tất cả những điều này? Tại sao trái tim của Ôn Vương lại hướng về nữ nhân khác, công chúa nước Thành Châu đó có gì tốt hơn nàng? Nàng tưởng Tiết Tịnh Kỳ chết rồi thì có thể khiến trái tim Ôn Vương mãi mãi hướng về mình, nhưng nàng không biết rằng nếu không có Tiết Tịnh Kỳ thì vẫn sẽ có hàng ngàn Tiết Tịnh Kỳ khác, đời này Ôn Vương không thể chỉ thích một mình nàng ấy. Đôi mắt sâu thẳm của Ôn Vương hiện lên tia sáng lạ thường, như đang cười mà lại như khinh thường. “Ngươi không biết là vì sao? Ta tưởng ngươi thông minh như thế thì phải biết chứ. Ngay từ đầu vì sao ngươi gả cho ta, trong lòng ngươi biết rõ, bây giờ ta cũng không cần chỉ sống với một mình ngươi.” Doãn Tiêu La sững sờ, lắc đầu như một con rối: “Ta không biết, cũng không muốn biết, chàng mới lấy ta hơn một năm, sao đã nóng lòng muốn nạp Trắc phi rồi? Nếu chàng muốn thì ta có thể tìm cho chàng, ta có thể giúp chàng tìm người đẹp hơn, chỉ cần chàng đừng lấy công chúa Hoà Sắt.” Để chống lại công chúa Hoà Sắt, Doãn Tiêu La đã đến mức nói không lựa lời. Chỉ cần không phải công chúa Hoà Sắt thì nàng có thể giúp Ôn Vương tìm Trắc phi khác xinh đẹp hơn, nàng sẽ không quan tâm đến chuyện chia sẻ tướng công với người khác. Công chúa Hoà Sắt dường như đã trở thành cấm kỵ trong lòng nàng, giống như Tiết Tịnh Kỳ năm đó, cứa thật sâu vào tim nàng, chỉ cần nhắc đến là tim nàng cũng sẽ bị cứa theo. “Doãn Tiêu La, ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi xem lại ngươi đi, có còn giống nữ nhân không? Có còn là Vương phi không?” Sắc mặt Ôn Vương trở nên khó coi, hắn đứng dậy, ngoài mặt hay trong lòng đều thể hiện vẻ trách móc, chỉ cần là người có não một chút đều không nói những điều này. “Ta… Ôn Vương, ta cũng không muốn, nhưng không còn cách nào khác, ta không thể trơ mắt nhìn chàng nạp Trắc phi, lần nào cũng không như mong muốn. Nếu chàng không thể chỉ cưới một mình ta thì vì sao ta không thể chọn Vương phi cho chàng?” Hai mắt Doãn Tiêu La ngấn lệ, nói không suy nghĩ, thậm chí chính nàng cũng không biết mình đang nói điều không nên nói. “Im miệng, đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi, mấy ngày tới ngươi ở lại trong phủ đi, cũng không cần vào cung thỉnh an mẫu phi nữa.” Ôn Vương phất tay áo, xoay người bỏ đi. Gió tuyết bên ngoài thổi hơi dữ dội, cửa vừa mở ra, một trận bão tuyết dày đặc tràn vào, Doãn Tiêu La bị thổi ngã người về phía sau. “Vương phi, người hãy yêu thương cơ thể mình!” Nha hoàn đi theo Doãn Tiêu La đưa tay dìu cơ thể loạng choạng của nàng, cố gắng ổn định cơ thể cho nàng. “Buông ra, ta tự đi được, không cần ngươi đỡ.” Doãn Tiêu La chợt hất cánh tay đang đỡ mình của nha hoàn ra, hơi lảo đảo nhưng nhanh chóng ổn định lại cơ thể, lui vào phòng phía sau. Không ai hiểu nàng, không ai biết nàng nghĩ gì, lần đầu tiên nàng cảm thấy yêu một người thật khó, nhưng lại khiến nàng không tự chủ được muốn lại gần. Sau khi lại gần thì người tổn thương, thương tích đầy mình lại là bản thân, thật nực cười làm sao. Lò sưởi trong phòng đã được chuẩn bị xong từ lâu, hơi nóng ấm áp thổi vào, bên ngoài thì lạnh giá không ai có thể chống lại nhưng bên trong lại cực kỳ ấm áp. Cẩm Sắt khoác một chiếc khăn choàng màu vàng kim, trang sức bằng ngọc trêи đầu đã được gỡ xuống đặt trêи bàn bên cạnh, tay nàng ta ra, đến khi tháo hết đặt lên bàn trang điểm. “Ai?” Cẩm Sắt đột nhiên quay đầu cửa bị đẩy ra. “Thì ra là người, muộn thế này rồi tìm ta có việc gì không?” Trái tim Cẩm Sắt hạ xuống. Hoá ra là Doãn Tiêu La, mấy ngày nay dường như luôn có người theo dõi, do thám nàng nên dù đi đâu nàng cũng có ám vệ đi theo. Nhiều ngày nay nàng luôn ở lại Ủng Hương Lâu, không dám ra ngoài. “Không có việc gì thì ta không được tới à? Dù sao chúng ta cũng thăm đồng đội thì có gì không được?” Doãn Tiêu La cười khẩy, quay người lại thì cửa đã mở rồi nàng ta lại lưu loát đóng vào, ngồi xuống. Châu chấu trêи cùng một sợi dây? Cẩm Sắt không khỏi cười giễu cợt, không biết nhìn từ đâu mà lại ra họ là châu chấu trêи cùng một sợi dây. “Ôn Vương phi, người nói sai rồi, thân phận địa vị của hai ta rất khác nhau, người có họ với tử thanh lâu, thân phận thấp hèn, sao có thể đánh đồng với Ôn Vương phi được?” Cẩm Sắt cười nhàn nhạt, nô tỳ phía sau đã tháo đồ trang sức cho nàng ta xong, thấy nàng ta định nói chuyện với Doãn Tiêu La nên lại lấy xiêm y thường mặc khoác lên cho nàng ta. “Nô tỳ cáo lui trước, có chuyện gì thì người hãy gọi nô tỳ.” Lúc này nàng ta đã đẩy sạch hoàn toàn mọi Lâu, đứng vững vàng hơn một năm nay, có lẽ không phải vì sắc đẹp và tài năng, mà là tâm cơ! Trêи môi Doãn Tiêu La vẫn là nụ cười lạnh lùng, nàng nghịch chiếc cốc có viền vàng trêи bàn, nhếch môi cười khinh bỉ: “Ngươi đừng mong rửa sạch chuyện xảy ra năm đó, cho dù ngươi nói với người ngoài mình không làm gì thì trong tay ta vẫn có bằng chứng xác thực, cho nên Sắt lập tức đen lại, sao nàng của lúc này có thể lại bị Doãn Tiêu La điều khiển, xúi giục như năm đó nữa? Nhưng niềm tín phục cơ bản nhất vẫn phải giữ vững. Nghe Doãn Tiêu La nói vậy, Cẩm Sắt đột nhiên nở nụ cười: “Lời này của Vương phi hơi quá rồi, chúng ta từng cùng nhau liên tục chống địch, sao có thể quên được những chuyện này?” “Hừ.” Doãn Tiêu La hờ hững liếc nhìn địch của Cẩm Sắt. “Dường như tâm trạng Vương phi không tốt? Có phải vì chuyện hoà thân của công chúa Hoà Sắt không?” Cẩm Sắt nhướn mày hỏi. “Sao ngươi biết?” Doãn Tiêu La cau mày, hơi ngạc nhiên quay lại nhìn Cẩm Sắt, trêи mặt hiện rõ sự nghi hoặc và chấn động. Gần đây Cẩm Sắt ít giao du với bên ngoài, rất lâu rồi không nghe chuyện của người khác, bây giờ nhắc đến chắc chắn là đã quá nhiều: “Chuyện công chúa Hoà Sắt của nước Thành Châu tới hoà thân đã gây xôn xao trong Kinh thành, cho dù ít giao du với bên ngoài cũng nghe được một vài thông tin. Bây giờ thấy người tức giận như vậy, chuyện khiến người tức giận ngoài Ôn Vương ra thì ta thật không biết còn có ai nữa.” Cẩm Sắt lắc đầu, trong khoảng thời gian tiếp xúc này nàng đã hiểu rõ tính cách nàng ta. Doãn Tiêu La cười tự giễu: “Ngươi nói đúng, ngoài Ôn Vương ra không gì có thể kiểm soát được tâm trạng ta. Chuyện của công chúa Hoà Sắt vốn chẳng liên quan gì đến chàng, Thích Mặc Thanh cũng chẳng kϊƈɦ động như chàng, bây giờ đột nhiên chàng lại nói muốn cưới công chúa Hoà Sắt, đây chẳng Sắt luôn là củ khoai lang nóng không ai dám động đến, sao Ôn Vương lại chủ động ngỏ phi, người đừng sốt ruột, mọi người đều biết thân phận của công chúa Hoà Sắt, một công chúa bị vứt bỏ không được yêu thích từ nước Thành Châu tới để hoà thân, có lẽ Hoàng thượng cũng không muốn gả nàng ta cho Hoàng tử nào nên sao có thể là Ôn Vương chứ? Cho dù Ôn Vương tự yêu cầu thì chưa chắc Hoàng thượng đã đồng ý.” Cẩm Sắt đi từ bàn trang điểm đến nhấp một ngụm rượu, ngẩng lên nhìn Cẩm Sắt, nghiêng đầu nói: “Đúng là Hoàng thượng không đồng ý, nhưng Ôn Vương đã hạ quyết tâm rồi, không ai có thể ngăn cản được chàng, ta cũng không thể.” Muốn giữ được Ôn Vương, không cho chàng thành thân với công chúa Hoà Sắt là điều không ai có thể làm được, nàng hiểu rõ tính Ôn Vương. Bao nhiêu năm nay, ngoài Tiết Tịnh Kỳ, nàng chưa thấy nữ nhân chi là công chúa từ nước Thành Châu tới để hoà thân. Nhưng Ôn Vương lại muốn lấy nàng ấy hết lần này đến lần khác, khăng khăng muốn cưới nàng ấy. “Vương phi, người muốn khiến Ôn Vương hồi tâm chuyển ý?” Cẩm Sắt đột nhiên hỏi. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta lúc này đã không còn son phấn, lông mày tự nhiên hơi nhướn lên, càng khiến người khác động lòng. “Ta hiểu tính Ôn Vương, khiến chàng từ có cách gì hay hơn.” Doãn Tiêu La đặt ly rượu trong tay xuống, nhẹ giọng lầm bầm. “Nếu Ôn Vương không thể từ bỏ việc cầu hôn công chúa Hoà Sắt thì chúng ta có thể để công chúa Hoà Sắt từ chối lời thỉnh cầu của Ôn Vương trước mặt Hoàng thượng, như vậy vừa có thể hoàn thành tâm nguyện của người, lại có thể khiến Ôn Vương không cưới Trắc phi.” Cẩm Sắt ngẫm nghĩ rồi Sắt chủ động từ hôn, đây là một cách hay, không cần Ôn Vương chủ động rút lại câu nói này, có thể khiến Ôn Vương mãi mãi ở lại bên ta, đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?” Doãn Tiêu La đặt ly rượu trong tay xuống, cuối cùng vẫn không uống. Nàng ta lắc ly rượu trong tay, mùi hương êm dịu từ trong ly toả ra, trông vô cùng ngọt ngào. Nhưng không ai trong lòng hai người đều có chuyện chưa buông bỏ được, sao có thể ngửi được mùi thơm của rượu? “Đúng thế, chỉ cần Vương phi tìm được công chúa Hoà Sắt, dùng chân tình làm cảm động nàng, dùng lý lẽ thuyết phục nàng, sau đó tặng cho nàng chút quà đáp lễ. Dù công chúa Hoà Sắt không nhận cũng không có đường lui.” “Ngươi nói đúng, công chúa Hoà Sắt là công chúa một nước, chuyện nàng quan quan tâm đến phép tắc.” Cẩm Sắt mỉm cười, nghĩ đến phản ứng của Ôn Vương sau đó, đột nhiên cảm thấy người ở giữa hơi xấu xa? Nghe nàng ta nói như vậy, trong lòng Doãn Tiêu La càng hiểu rõ, rất nhiều việc không đơn giản như mình nghĩ, nhưng đôi khi thật sự lại có thể làm được một cách đơn giản. May là có Cẩm Sắt ở bên cạnh, nếu không nàng thật sự không biết phải Sắt thế nào? Cho dù lần này phải đối phó nàng ta, cho nàng ta một bài học để nàng ta không gả cho Ôn Vương nữa, ta cũng yên lòng.” Thật ra ý định ban đầu của Doãn Tiêu La rất đơn giản, điều nàng muốn chẳng qua chỉ là Ôn Vương, nếu Ôn Vương có thể đi cùng nàng thì mọi việc đâu có phức tạp đến vậy? Cẩm Sắt khẽ nghịch ly nước, thản nhiên đáp: “Người người nói gì hay làm gì thì với địa vị bây giờ của người chẳng lẽ lại phải sợ một công chúa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]