Mọi người thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, nếu nói đua ngựa, trước đây Doãn Tiêu La từ biên ngoại về, đương nhiên không có ai có kỹ thuật cưỡi ngựa sánh bằng nàng ta cả.
Nhưng không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của công chúa Hòa Sắt như thế nào, cô có giọng hát rất hay, nhưng cơ thể lại mềm mại thướt tha. Nếu hai người thi đấu với nhau, công chúa Hòa Sắt đương nhiên sẽ thua chắc.
Công chúa Hòa Sắt thua rồi, bọn họ sẽ cảm thấy Thích Diệp đang ăn hiếp nước Thành Châu, vậy sẽ không hay.
Cho dù nhìn kiểu gì thì trận đua ngựa này đều không thể diễn ra.
Ôn Vương liếc nhìn hai người: “Hai ngươi muốn đua ngựa? Trời băng đất tuyết thế này ngựa cũng sẽ không nghe lời, ở đây còn là khu săn bắn, cho dù là ở đường chính thì cũng không an toàn.”
Dù sao Doãn Tiêu La đã nhất quyết muốn thi đấu cùng cô rồi, trời băng đất tuyết thì sao chứ? Không thi đấu ngươi chết ta sống thì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Ta nghĩ công chúa Hòa Sắt hát hay như vậy, một cuộc đua ngựa nhỏ nhoi chắc cũng không làm khó được nàng đúng không? Nếu thật là như vậy, vậy cũng chỉ chứng minh nước Thành Châu cũng chỉ có thế mà thôi.” Doãn Tiêu La không quá nghiêm túc bật cười, lời nói lại che giấu ý châm chọc, lại làm quá lên, cố ý muốn làm cho Tiết Tịnh Kỳ không thể từ chối được.
Nói xong, nàng vươn tay sờ con ngựa đỏ kia, hơi yêu quý vuốt ve phần lông màu nâu nhạt của con ngựa, mắt mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714424/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.