Ngày hôm sau tỉnh dậy, hai mắt của Tiết Tịnh Kỳ có hơi sưng, quầng thâm cũng hiện rõ. Cung nữ hầu hạ thấy vậy, không nói lời nào đi lấy trứng gà để cô xoa mắt, rồi trang điểm một lớp đậm để che đi quầng thâm mắt dày đặc kia. “Thôi khỏi, không cần che, nó thế nào thì cứ để như thế đi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn cung nữ bên cạnh, không chút làm bộ làm tịch. Cung nữ kia biết rõ tính nói một là một hai là hai của Tiết Tịnh Kỳ, đương nhiên cũng không dám động vào hộp phấn trong tay nữa, nhanh chóng cất hộp phấn đi. “Công chúa, nô tỳ đã bảo nhà bếp hấp hai quả trứng gà rồi, nô tỳ đi lấy cho người xoa mắt có được không?” Cung nữ kia thấp giọng hỏi. Hầu hạ bên Tiết Tịnh Kỳ càng lâu, cung nữ đó càng không hiểu rõ tính cách của Tiết Tịnh Kỳ. Mỗi chuyện mà nàng ta cho rằng là đúng, trong mắt Tiết Tịnh Kỳ, lại luôn có lỗi sai, chuyện nàng ta cho rằng là tốt, Tiết Tịnh Kỳ lại thấy kiểu gì nó cũng sẽ trở nên tồi tệ. Vì vậy, mỗi lần nàng ta đều phải cẩn thận hỏi Tiết Tịnh Kỳ xong mới dám đi làm. “Đi đi.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu. Soi qua chiếc gương đồng mờ tịt này cũng có thể thấy được quầng thâm và đôi mắt bị sưng của cô, như vậy sao có thể đi gặp người khác được? Cung nữ kia đáp một tiếng rồi rời đi, lúc mở cửa ra, A Lạc Lan đang từ ngoài cửa bước vào, thấy đôi mắt lanh lợi của Tiết Tịnh Kỳ biến thành dáng vẻ này, dường như nàng có chút không dám tin. “Tiểu Hoa, ngươi làm sao thế? Tối qua bị côn trùng cắn à?” A Lạc Lan mặc một chiếc váy màu xanh lục bảo, không có chiếc áo choàng nào, cả người mềm mại đi vào giữa làn tuyết trắng. “Không phải, tối qua ngủ không ngon.” Tiết Tịnh Kỳ lắc lắc đầu. A Lạc Lan gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh, nghĩ một lúc rồi nói: “Cả đêm qua Minh Kê cũng không ngủ được, Tiểu Hoa, hay là ngươi kê cho hắn một ít thuốc đi, để hắn khỏe nhanh hơn một chút. Nếu không, mỗi tối hắn không ngủ được, ta cũng không thể ngủ ngon.” Mấy ngày này đều do nàng ở phòng Minh Khê để chăm sóc hắn, Tiết Tịnh Kỳ không hề ngăn cản, mà lại còn vô cùng yên tâm. Một người bằng lòng chăm sóc người còn lại, một người chưa từng được người khác chăm sóc, cuộc sống của hai người vốn là hai đường thẳng song song, không bao giờ có được cơ hội tiếp xúc với nhau, nhưng bây giờ bọn họ không những tiếp xúc với nhau, mà còn tiếp xúc đến hẳn mức độ đó rồi. Tiết Tịnh Kỳ không muốn tin tưởng duyên phận cũng không được. “Minh Khê bị thương nặng, nếu không dưỡng thương mười ngày nửa tháng thì sao mà khỏe lên được, tối qua ngủ không an ổn là thế nào chứ? Chẳng lẽ vết thương tái phát?” Tiết Tịnh Kỳ nghĩ một lúc, lẩm bẩm nói. Cô lập tức đứng dậy, cầm chiếc áo choàng bên cạnh tùy tiện trùm lên người rồi đi ra ngoài. Ở ngoài cửa lại thấy cung nữ ban nãy đi lấy trứng gà đang tiến vào, bọn họ suýt nữa va vào nhau, cung nữ kia gọi hai người nhưng hai người lại không đáp lại, nghĩ thầm chắc chắn phải có chuyện gấp gì đó, bèn lén lút đi theo. Ban ngày tuyết rơi không phải là rất dày, nhưng bây giờ đang là tháng Giêng, tuyết rơi rất lớn. Bây giờ đang là sáng sớm, không có quá nhiều cung nữ đến thiên điện, Tiết Tịnh Kỳ có thể tránh sự ngại ngùng khi ở cùng phòng với nam tử, bước vào phòng Minh Khê, cô đóng chặt cửa lại. “A Lạc Lan, ngươi đi thắp nến hai bên đầu giường đi.” A Lạc Lan lập tức lấy hai cốc nến nhỏ từ trong đèn lồng ra thắp sáng hai đầu giường Minh Khê, đến cả nàng cũng không biết Tiết Tịnh Kỳ định làm gì. “Gần đây lúc nào Minh Khê cũng rất buồn ngủ, thường xuyên ngủ đến rất muộn, mà đến cả hắn cũng không biết tại sao, chỉ là tự dưng thấy buồn ngủ, thường xuyên ngất đi.” A Lạc Lan nói lại tình hình gần đây của Minh Khê cho Tiết Tịnh Kỳ, nghe có vẻ vô cùng lo lắng, không có chút giả vờ nào. Ham ngủ? Trừ thai phụ và những người ham ngủ bẩm sinh ra, đa số người bình thường đều không bị như vậy, hơn nữa Minh Khê lại là một người tập võ, tố chất cơ thể nhất định có thể khống chế tốt. “Minh Khê có từng tự bắt mạch chưa?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi. Hắn là một đại phu, vào sư môn còn sớm hơn Tiết Tịnh Kỳ vài năm, nếu như bị người khác hạ độc, nhất định hắn sẽ phát giác được. Nhưng bây giờ Minh Khê lại không phát giác được, có thể là hắn đã quên đi rồi, hoặc là cảm thấy không cần thiết, nên mới tạo thành dáng vẻ như bây giờ. “Ngày đầu tiên bị như vậy tưởng rằng không có chuyện gì, nhưng từ ngày thứ hai Minh Khê càng lúc càng ham ngủ, sau đó hắn tự bắt mạch cho mình, nhưng không kiểm tra ra được điều gì.” A Lạc Lan có chút căng thẳng nói. Mỗi ngày nàng đều ở bên cạnh Minh Khê, ngày ngày nhìn hắn biến thành dáng vẻ như bây giờ, đều là do nàng không chăm sóc tốt cho hắn, cả ngày nàng ở bên cạnh hắn rốt cuộc có tác dụng gì chứ? “Có thể là một loại độc ẩn tính, không màu không mùi, có thể thông qua mọi cách để thẩm thấu qua da vào cơ thể.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn cơ thể của Minh Khê, đoán rằng có thể hắn đã trúng loại độc này. A Lạc Lan hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng. “Tiểu, Tiểu Hoa, hay là ngươi bắt mạch trước đi!” A Lạc Lan có chút khó chịu nói. Nghe tiếng thúc giục gấp gáp của A Lạc Lan, Tiết Tịnh Kỳ lập tức tỉnh táo lại, gật đầu với nàng. Rốt cuộc là loại độc gì có thể khiến một người trở nên ham ngủ như vậy? Tiết Tịnh Kỳ đưa tay ra nắm lấy tay của Minh Khê, quả nhiên, mạch của hắn đập rất nhanh, không phải kiểu nhanh bình thường, chỉ cần nghe thôi đã cảm thấy rợn tóc gáy. Rốt cuộc là loại độc như thế nào, mới khiến nhịp tim đập nhanh đến mức độ này. “Tiểu Hoa, sao rồi?” Một lúc lâu sau, A Lạc Lan mới dám thấp giọng hỏi. Thấy sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ càng lúc càng kém, có nghĩa là độc trên người Minh Khê rất khó giải. Tiết Tịnh Kỳ đặt tay của Minh Khê vào trong chăn, trong lòng đã có chút biết rõ Minh Khê bị hạ độc gì, lá loại độc này thường được trồng ở ven đường, nếu được chăm sóc một thời gian nó sẽ mọc lên rất tốt. Loại lá độc này vốn không có vấn đề gì, nếu như kết hợp cùng một loại độc tố khác, nó sẽ trở nên vô cùng ghê gớm. Mà người kết hợp độc này lại vô cùng tài giỏi, điều chế vô cùng tốt, cuối cùng đã biến thành kịch độc. “Quả nhiên, Minh Khê thật sự trúng độc rồi.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ dần lạnh đi. Trong cung này, lại có người dám hiên ngang dùng độc, xem ra người này quả thật thâm sâu không lường được, có thể tránh hàng nghìn con mắt để đưa độc vào cơ thể Minh Khê. “Minh Khê trúng độc gì? Có cách nào để chữa trị không?” Hai tay A Lạc Lan nắm chặt lại, nàng không ngờ mình đã phòng bị đến như vậy mà vẫn có người đầu độc. Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: “Độc mà Minh Khê trúng là một loại độc không màu không mùi, loại độc này nếu như không dùng cách thức đặc biệt thì không thể phát hiện ra được. Đừng lo lắng. Ta nhất định sẽ nghiên cứu ra được.” Trán A Lạc Lan bắt đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, lông mày lá liễu nhíu chặt lại: “Tại sao… tại sao lại có người muốn hại hắn? Người trong cung này hoàn toàn không hề biết hắn!” Nơi này thậm chí còn đáng sợ hơn nước Thành Châu, ở đó tuy nói nàng là một công chúa không được đón nhận, nhưng ít nhất không ai dám hạ độc nàng. Mà bây giờ, ở nước Thích Diệp, một người chưa từng lộ diện, chỉ là một tướng sĩ nhỏ bé như Minh Khê lại bị người khác ra tay tàn độc đến mức độ này. Đối với A Lạc Lan mà nói đây là chuyện khó mà tin nổi, còn đối với Tiết Tịnh Kỳ, lại là một chuyện vô cùng bình thường. Trong cung đầy rẫy những âm mưu quỷ kế, hôm nay người khác hại ngươi, ngày mai ngươi lại muốn trả thù, mỗi ngày đầu chìm đắm trong trận chiến không hồi kết. Chỉ bởi vì, nếu người không phản kích và phòng bị, ngươi sẽ không sống tiếp được nữa. “A Lạc Lan, trong cung này rất nhiều chuyện khó hiểu, cho dù chúng ta không động chạm đến lợi ích của bất cứ ai, cũng có thể vì các mối quan hệ mà bị người ta xem thành cái đinh trong mắt. Lúc này, cứu được chúng ta cũng chỉ có chúng ta.” Tiết Tịnh Kỳ phản ứng lạnh nhạt, an ủi A Lạc Lan. Chỉ đáng tiếc, trong cung này không có tâm phúc, đây là bước khó khăn nhất. A Lạc Lan ngơ ra nhìn cô, trong mắt lộ ra tia sáng không dám tin, rồi dần dần trầm xuống. “Ngươi có biết nữ hầu mỗi ngày đưa cơm cho Minh Khê là ai không?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi. Thứ dễ hạ độc nhất chính là ẩm thực, đây cũng là nhược điểm khiến người khác khó phòng bị nhất. Không khí chợt có chút trầm lặng, A Lạc Lan cắn ngón tay, ỉu xìu: “Là, là ta.” Không chỉ là mỗi lần đưa cơm, mà cơm của Minh Khê cùng đều là do A Lạc Lan đích thân làm, dưới tầm mắt của nàng mà lại có người dám hạ độc. “Vậy cung nữ hầu hạ cạnh ngươi là ai?” Tiết Tịnh Kỳ yên tâm A Lạc Lan, tin tưởng nàng tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy. A Lạc Lan cắn ngón tay, ngại ngùng nói: “Lúc ta nấu ăn, thường sẽ bảo bọn họ tránh đi…” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày càng sâu hơn, điều này chứng tỏ không ai có thể chạm vào thức ăn của Minh Khê, mọi thứ mà hắn ăn đều do đích thân A Lạc Lan làm, người khác đến cơ hội ra tay giữa chừng cũng không có. Vậy thì chuyện này chắc chắn không phải do đồ ăn, độc tố có thể thông qua nhiều đường để truyền vào cơ thể. Nếu như là do hoàn cảnh bên ngoài truyền vào, vậy A Lạc Lan ngày nào cũng ở bên cạnh Minh Khê thì sao? Thấy dáng vẻ nhíu mày, im lặng mãi không nói gì của Tiết Tịnh Kỳ, A Lạc Lan cũng căng thẳng, vội giải thích: “Tiểu Hoa, ngươi đừng nghi ngờ ta, ta chắc chắn không thể nào hạ độc Minh Khê được.” Không phải là cô đang nghi ngờ nàng đó chứ? Tiết Tịnh Kỳ cười: “Ta biết, ta chỉ đang nghĩ một vài chuyện. Ngươi làm rất tốt, sau này, thức ăn của Minh Khê đều do ngươi chăm sóc rồi, tuyệt đối không được để người khác nhúng tay vào.” A Lạc Lan gật đầu không ngớt. Trước khi đi, Tiết Tịnh Kỳ dặn dò A Lạc Lan nói chuyện Minh Khê bị trúng độc với hắn, để hắn phòng bị hơn. Rồi giúp A Lạc Lan bắt mạch, kiểm tra sức khỏe của nàng. A Lạc Lan không có hiện tượng bị trúng độc, sức khỏe cũng rất tốt, vậy thì kì lạ rồi, nếu như không phải do thức ăn, cũng không phải do hoàn cảnh bên ngoài, vậy nhất định chỉ có những thứ mà Minh Khê có thể tiếp xúc được, sẽ là gì chứ? Cẩn thận từng chút sống ở trong cung, không ngờ hết nguy cơ này đến nguy cơ khác xuất hiện trước mắt, lần này không những chuyện của cô chưa giải quyết xong, còn liên lụy đến cả Minh Khê. Cô có chút hối hận vì đã tự ý xuất cốc, còn đưa cả Minh Khê theo cùng. Trở về Đông Hoa Viên, Tiết Tịnh Kỳ đi ngay vào thư phòng, cầm quyển “Ngũ độc mật truyền” ra xem, cùng với bản chép tay mà lúc xuất cốc Triều Mị Băng đưa cho cô, chỉ đủ để cô tra ra loại độc mà Minh Khê trúng là độc gì. Từ mạch tượng ban nãy của Minh Khê, loại độc mà hắn trúng không màu không mùi, có thể từ quản đạo vào dạ dày, cũng có thể từ yếu tố bên ngoài truyền vào, nhất là đường hô hấp. Ngoài ra, còn có rất nhiều cách khác truyền vào, đều vô cùng nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù có đọc thêm nhiều sách khác, Tiết Tịnh Kỳ cũng không phát hiện ra manh mối nào, loại độc không màu không mùi có rất nhiều, nhưng phù hợp với chứng ham ngủ của Minh Khê thì lại không có loại nào. “Công chúa, đã cần truyền bữa tối chưa ạ?” Cung nữ bên ngoài thư phòng lên tiếng hỏi. Tiết Tịnh Kỳ vừa duỗi eo thư giãn, mới phát hiện mặt trời đã lặn từ lâu rồi, bên ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn. Bất giác, trời đã tối rồi. Tiết Tịnh Kỳ xoa xoa mi tâm, cung nữ bên cạnh lập tức cầm đèn lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]