Mùa đông tóm lại không quá bình yên, trừ gió tuyết lớn ngoài trời ra, còn cả những tin đồn được lan truyền trong nhân gian, hiện nay, cả kinh thành đều đang nói về chuyện Thích Mặc Thanh sắp thành thân với Hòa Sắt công chúa của nước Thành Châu. Duy chỉ có một nơi yên tĩnh cô quạnh. “Ôn Vương, không biết ngài tìm ta đến đây có chuyện gì?” Cẩm Sắt một mặt nghịch ly trà đặt trước mặt nàng ta, một mặt khẽ thổi hơi nóng phía trên, điềm nhiên hỏi. Một năm nay những ngày tháng ở Ủng Hương Lâu đã nuôi dưỡng nàng ta trở nên xinh đẹp thoát tục tựa như một đóa phù dung, gương mặt tinh tế lộ ra ý cười nhàn nhạt, ở trong sắc cảnh tuyết bay đầy trời lại càng tô điểm vẻ đẹp kiều diễm đó. “Ngươi nói xem?” Giọng nói của Ôn Vương lạnh lùng, đôi mày kiếm nhíu lại, trán có loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương. “Ta mỗi tháng đều sẽ báo cáo công việc với ngài, đúng rồi, thuốc đó sắp dùng hết rồi, mấy ngày nữa sai ngươi đưa đến một ít đi.” Cẩm Sắt thản nhiên cầm ly trà, nhưng lại chậm chạp không đưa lên miệng. Thực chất không biết, đôi mắt lạnh lùng của Ôn Vương lại không ngừng đánh giá nàng ta, lạnh giọng ép hỏi: “Đã dùng thuốc sắp được một năm rồi, tại sao thân cơ của hắn một chút thay đổi cũng không có?” Ánh mắt đánh giá chất vấn lập tức dừng trên người Cẩm Sắt, cơ thể nàng ta cứng lại, mặc dù bề ngoài vẫn bình thường, nhưng trong lòng đã lớn nổi gió. Ôn Vương chỉ đang thăm dò nàng ta, nàng ta không thể loạn vào lúc này. Hít sâu một hơi, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Ai biết chứ? Chỉ cần hắn có đến Ủng Hương Lâu, thuốc đó không uống không được, nếu như không phải thuốc của Ôn Vương có vấn đề, vậy nô gia thật sự không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.” Nàng ta nói một chút cũng không sai, cộng thêm ánh mắt không hề tránh né, khiến Ôn Vương có vài phần nghi ngờ lại có vài phần tin tưởng, bị hắn khống chế lâu như vậy, hắn căn bản không nghĩ ra bất kỳ lý do Cẩm Sắt phản bội hắn. “Mấy ngày này đừng hạ thuốc nữa, để một đoạn thời gian xem thử đã.” Ôn Vương nhàn nhạt phân phó, ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc khẽ gõ vào mặt bàn. Cẩm Sắt gật đầu: “Vương gia còn có gì muốn phân phó nữa không?” Nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng ra, Ôn Vương không hề có một chút thương hoa tiếc ngọc, đi đến trước mặt nàng ta thấp giọng nói: “Đừng để ta phát hiện ngươi giở trò gì, nếu không, ta nhất định khiến người rất khó coi.” Trên lưng Cẩm Sắt toát đầy mồ hôi lạnh, thấm ướt một lớp áo mỏng bên trong của nàng ta, đi theo Ôn Vương nhiều năm như vậy, thủ đoạn của hắn nàng ta vẫn hiểu được một chút, nếu như để hắn biết bản thân đều luôn lừa hắn, không biết kết cục sẽ như thế nào. Ở trong căn phòng ấm áp như mùa hè nàng ta vậy mà chịu đựng hàn ý thấu xương. Bên ngoài Ủng Hương Lâu, một mảng tuyết trắng rộng mênh mông, thỉnh thỏang có vài người bán hàng rong trên phố, có điều trong mùa đông thế này buôn bán cũng không thuận. Thái tử vừa từ trong phủ của mình đi ra, tuyết trắng dính lên người hắn ta, còn chưa kịp phủi tuyết đi, trước mặt bèn có một người đi tới, dáng người cao ráo bèn cản trước mặt hắn ta, còn chưa đợi hoàn hồn, sau gáy nhói đau, cả người bèn ngất đi. Ôn Vương thu tay lại, nhìn Thái tử ngã trong nền tuyết, nhấc tay xách cả người hắn ta lên vai của mình, đi về phía trước. May mà trên đường lớn không có mấy bóng người, rất nhanh, hắn bèn dọc theo một con hẻm nhỏ đến một phủ đệ rộng lớn, cửa lớn màu đỏ sẫm đẩy ra, cảnh tuyết bên trong đập vào mắt, bước chân của hắn sải nhanh, vác Thái tử trên vai đi vào trong Thư Phòng bên trong phủ. “Người ta đã giúp huynh đưa đến rồi, làm thế nào thì đừng nhìn ta.” Ôn Vương quăng Thái tử từ trên người xuống, cả người hắn ta rơi xuống một cái ghế bên cạnh. Thích Mặc Thanh ngồi trên ghế nhìn Thái tử ở dưới, ánh mắt âm lãnh thâm trầm, chiếc áo choàng một đen bảo bọc cả người khiến cả người chàng đáng sợ giống như Tu La địa ngục. Ngay cả Giả Sơn đi theo chàng nhiều năm như vậy cũng cảm thấy có lúc nhất cử nhất động của Vương gia không giống như một người bình thường. “Giả Sơn.” Thích Mặc Thanh liếc nhìn Giả Sơn ở một bên, ra hiệu hắn ta đi làm Thái tử tỉnh lại. “Ta đi trước đây.” Trước khi Giả Sơn khiến Thái tử tỉnh lại, Ôn Vương muốn rời khỏi trước, nếu không để Thái tử nhìn thấy hắn và Thích Mặc Thanh bắt tay hợp tác, sau này có chuyện gì cũng không dễ làm. Nhưng, khi hắn xoay người, Thích Mặc Thanh ngồi trên ghế từ trong yết hầu phát ra một âm thanh trầm thấp: “Đứng lại. Cứ đi như thế sao?” Xem ra chàng định không thả người, từ ngày hắn đồng ý hợp tác với Thích Mặc Thanh, thì nên đoán được sẽ như thế này. “Huynh muốn như thế nào? Ta chỉ đồng ý với huynh bắt Thái tử đến, không có nói muốn để Thái tử nhìn thấy ta?” Ôn Vương lạnh giọng nói, đôi mắt sắc bén nhìn Thích Mặc Thanh. “Quả thật không có, nhưng. Ngươi tưởng ngươi sau khi đi rồi thì Thái tử không biết là ngươi làm sao?” Thích Mặc Thanh đứng lên, bước chân bình ổn đi xuống dưới. Bầu không khí trong phòng tỏa ra ý lạnh, trên người Ôn Vương vậy mà có loại cảm giác sợ hãi, đây là cảm giác trước nay chưa từng có khi hắn đối mặt với Thích Mặc Thanh. Nếu Tiết Tịnh Kỳ bị người khác mưu sát mà giết, Thích Mặc Thanh cũng sẽ không trở nên như dáng vẻ ngày hôm nay. Bước chân giẫm trên nền đất lạnh lẽo, cơ thể của Ôn vương cũng không thể bước lên được nữa, trái tim của hắn ngột ngạt hít thở cũng nén lại, nhưng thân bất do kỷ, bước chân sớm đã dừng lại. Bên này Giả Sơn đã đánh thức Thái tử, hắn ta ôm sau gáy của mình lảo đảo đứng dậy, lông mày nhíu chặt, trong mắt tràn ngập sắc đỏ. Hắn ta vừa bước ra khỏi phủ Thái tử, không biết thế nào sau khi gặp Ôn Vương thì ngất đi, đây là ở đâu? “Tứ đệ? Lục đệ?” Thái tử lắc lắc đầu hai cái, thần trí có hơi tỉnh táo lại, nhìn bầu không khí u ám trong căn phòng, có chút không đúng, khẽ nói: “Không biết các ngươi bắt ta đến đây là có ý gì?” Một năm không có giao phong giống như bây giờ, khí thế của Thích Mặc Thanh đã vượt qua tưởng tượng của Thái tử, quả thật, chàng đã không phải Thích Mặc Thanh của trước kia, trong ánh mắt của chàng, Thái tử nhìn thấy sát ý và sự lạnh lùng. “Đại ca huynh không cần lo lắng, ta chỉ là có chuyện muốn nhờ huynh đi làm mà thôi.” Phương thức nhờ người của Thích Mặc Thanh thật sự là không bình thường, duy chỉ có chàng độc tôn. “Ta không có gì có thể giúp ngươi cả, huống chi, dựa vào địa vị của tứ đệ ngươi ngày hôm nay, còn cần ta vì ngươi làm vài chuyện gì đó sao?” Thái tử có chút cười lạnh, trong lời nói lộ ra ý mỉa mai. Không những đang chế giễu Thích Mặc Thanh, càng đang chế nhạo chính mình. Hắn ta là Thái tử của Thích Diệp, nhưng, Thái tử với người bình thường, có gì khác biệt? Thích Mặc Thanh lại lạnh lùng cắt ngang hắn ta: “Không, chuyện này đại ca huynh nhất định có thể giúp được.” Lông mày của chàng hơi trùng xuống, ánh mắt lành lạnh nhìn Thái tử: “Không đến một ngày nữa Hòa Sắt công chúa sẽ vào kinh, huynh cũng biết ta không có lòng nạp phi, nhưng phụ hoàng hạ thánh chỉ xuống, mặc dù chúng ta không có cách nào thay đổi, nhưng nếu như ra tay từ phía Hòa Sắt công chúa thì nhất định có cách xoay chuyển càn khôn.” Vẫn không thoát khỏi chuyện Hòa Sắt công chúa, Tiết Tịnh Kỳ đã qua đời một năm rồi, chẳng lẽ Thích Mặc Thanh trước giờ không có quên được Tiết Tịnh Kỳ? “Chuyện này, ta giúp thế nào? Không giúp thì thế nào? Ý chỉ của phụ hoàng căn bản không có ai có thể khiến người thu hồi cả, huống chi ngay cả tứ đệ ngươi cũng không có cách.” Thái tử đảo mắt nhìn sang Ôn Vương ở bên cạnh, thật không biết từ khi nào hai người luôn đối đầu vậy mà cũng có thể đứng chung một chiến tuyến rồi. “Đại ca huynh dù sao cũng là Thái tử, lại là sứ giả nghênh tiếp Hòa Sắt công chúa vào kinh, nếu như huynh động tay chân trên người Hòa Sắt công chúa, khiến nàng ta uống một viên dược hoàn, nàng ta nhất định có thể ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của chúng ta.” Khóe miệng của Thích Mặc Thanh nhếch lên lộ ra nụ cười tà mị, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Sắc mặt của Thái tử thay đổi, không còn là dáng vẻ ôn văn nho nhã đó nữa, mà có chút âm trầm khó coi. Dù sao là công chúa của Thành Châu, vì tránh chiến sự mới đến Thích Diệp hòa thân, hiện nay, lại sắp bị Thích Mặc Thanh dùng thuốc biến thành một con rối, trong lòng Thái tử không dám tin đây vẫn là Thích Mặc Thanh của trước kia sao? Từ sau khi Tiết Tịnh Kỳ rời khỏi thì chàng biến thành một sát nhân cuồng ma giết người không chớp mắt. “Minh Vương, ngươi cảm thấy công chúa của nước Thành Châu có thể nghe theo sự sắp đặt của ngươi sao? Nếu như để người của bọn họ phát hiện, sẽ lại là một cuộc chiến tranh không thể tránh khỏi, làm người không thể tuyệt tình như vậy.” Thái tử nghiến răng nghiến lợi chỉ trích. Thích Mặc Thanh lại cười lạnh, một lời không nói nhìn Thái tử, đôi mắt âm lãng nhìn Thái tử, một lúc sau, mới thấp giọng nói: “Dù sao ta sẽ không lấy Hòa Sắt công chúa, nếu như Thái tử không làm như vậy, sự việc có thể chỉ vượt xa sự tưởng tượng của huynh thôi.” Chàng xoay người, cầm một xấp giấy trên bàn, ‘bụp’ một tiếng đập trên bàn bên cạnh của Thái tử, bên trên giấy trắng mực đen, rõ ràng chi tiết, mỗi một điều đều được viết trên đó. Thái tử thuận mắt nhìn qua, bút tích bên trên giống như một mũi nhọn lạnh lùng đâm vào trái tim của hắn ta, khiến ánh mắt của hắn ta ẩn chứa một vùng biển đang chấn động. Nội dung bên trên người khác có lẽ không rõ, nhưng hắn ta lại biết rõ ràng. Đó là ghi chép ra vào Ủng Hương Lâu của hắn trong một năm nay, bên trên không những viết rõ số lần, còn ghi chép giờ giấc ra vào và phòng của vị cô nương nào, một năm nay, trừ Cẩm Sắt, không có cô gái nào khác. “Ngươi, ngươi sao lại ghi chép lại? Ngươi phái người giám sát ta?” Hai mắt của Thái tứ trợn trừng, trong mắt chỉ có chấn động đằng sau những tơ máu. Thứ không thể cho người khác thấy như vậy, hiện nay lại bày ra trước mặt mình, thật sự giống như bị tát trực tiếp vào mặt. Hắn ta còn tính là Thái tử sao? “Bụp” một tiếng, trong nháy mắt Thái tử đã đập nát phần ghi chép xuân tình này, siết chặt nắm đấm. Cơ thể của hắn ta dần dần tản ra một loại khí lưu thấp thoáng, đây là hắn ta muốn phóng thích nội lực của mình ra. “Vương gia, cẩn thận!” Giả Sơn ở một bên đã biết hắn ta muốn làm gì, vội vàng ngăn cản trước người Thích Mặc Thanh. Tại sao Thái tử lại có thể sử dụng nội lực? Ôn Vương ở một bên lông mày nhíu lại nhìn Thái tử, rõ ràng, rõ ràng hắn kêu Cẩm Sắt bỏ thuốc vào trong nước cho Thái tử uống để nội lực của hắn ta biến mất, lẽ nào... lẽ Cẩm Sắt ở trong tối giở trò quỷ? “Đại ca, không được!” Hai mắt của Ôn Vương trợn lên, vội vàng xông đến trước mặt hắn ta, hai tay nắm chặt cổ tay của hắn ta, nội lực không những không có dấu hiệu tán đi, ngược lại trở nên càng ngưng tụ hơn! Hắn lại thăm dò một chút, quả nhiên, căn bản không có trúng độc. “Cút ra.” Thái tử phất tay, Ôn Vương không chút phòng bị bị hắn ta hất ra. Là chó cùng dứt dậu rồi sao? Thích Mặc Thanh cười lạnh trong lòng, đối phó Thái tử, căn bản không cần bản thân chàng ra tay, Giả Sơn đã đủ đối phó hắn rồi. Trước khi Thái tử ra tay, Ôn Vương đã có biện pháp đối phó, một chưởng đó của hắn ta căn bản không thể làm hắn bị thương được, ngược lại sẽ khiến Thái tử phân tán sự chú ý. Vì thế, sau khi Thái tử ngưng tụ nội lực trên người mình, lại dễ dàng để Giả Sơn không tốn chút sức cản lại, hai người đánh ngang tay, nhưng đánh ngang tay kiểu này Giả Sơn dễ dàng hơn hắn ta nhiều. “Ta sẽ không vì người làm việc, cho dù người đưa những tờ giấy đó đến trước mặt phụ hoàng, ta cũng sẽ không chớp mắt, bị trừng phạt thế nào, ta đều sẽ chấp nhận.” Thái tư thấy bản thân căn bản không phải đối thủ của Thích Mặc Thanh, vội nói rõ ràng, hắn ta chính là sắp nhìn thấy Thích Mặc Thanh vào lúc này, có muốn giữ vững phần tình yêu đó trong trái tim của mình hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]