Nàng ta lao vào trong phòng, giương mắt nhìn Đổng Hoán đang đau đớn nằm trên giường, liền chạy tới. “Ca… Hoán, huynh không sao chứ?” Đổng Nhã nhào vào trong ngực hắn ta, khóc sướt mướt không nói nên lời, cho đến khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn ta thì liền khóc thét lên: “Cánh tay huynh bị sao vậy? Sao nó lại biến thành thế này? Muội không muốn, muội không muốn huynh như thế này đâu... Vương phi, người mau cứu huynh ấy đi!" Tiết Tịnh Kỳ khó chịu vuốt vuốt trán, ban nảy lúc Đổng Hoán tỉnh dậy đã đủ loạn rồi, bây giờ còn để Đổng Nhã xông vào, chỉ càng thêm hỗn loạn hơn. Cô nhìn vết thương còn chưa rửa sạch được một nửa, liền nhanh chóng túm Đổng Nhã dậy. “Ta đang trị bệnh cho Đổng Hoán, chỉ là tác dụng của thuốc mê vừa hết nên hắn tỉnh lại. Nhã, ngươi đi ra ngoài trước đi, Đổng Hoán sẽ không sao đâu!” Tiết Tịnh Kỳ thực sự không còn cách nào khác đành phải đuổi nàng ta ra ngoài trước rồi nói sau. “Đừng, đừng mà, ta muốn ở lại đây với Hoán, Vương Phi, người cho ta ở lại đây có được không?” Đổng Nhã khóc làm hai mắt sưng đỏ, âm thanh nghẹn ngào nói. Một tấm chân tình như vậy khiến cô khó có thể đuổi nàng ta ra ngoài, Tiết Tịnh Kỳ không phải là người có lòng dạ sắt đá, không còn cách nào khác nhìn Thích Mặc Thanh ở bên cạnh, nhíu mày hỏi ý kiến của chàng. Thích Mặc Thanh đi đến trước mặt Đổng Nhã, âm thanh trầm thấp: "Đổng Nhã, ngươi đi ra ngoài trước đi. Ngươi ở đây Đổng Hoán không yên tâm, Tịnh Kỳ cũng không thể toàn tâm toàn ý chữa trị được." Lời nói của chàng giống như sương rơi trong trời đông tuyết phủ, khiến cho lỗ tai Đổng Nhã như muốn đông cứng lại, nàng ta cắn chặt môi nín khóc, bắt đầu phản bác lại: "Nhưng huynh ấy..." Nàng ta còn chưa nói được ba từ thì đã bị khí chất mạnh mẽ của chàng làm hoảng sợ. "Có Tịnh Kỳ ở đây là đủ rồi. Ngươi ở đây làm chúng ta không thể tập trung hết sức được." Thích Mặc Thanh nói một cách tàn nhẫn. Hai mắt chàng lạnh lùng và sâu thẳm nhìn Đổng Nhã, không bỏ qua bất cứ cảm xúc nào trên gương mặt nàng ta, lúc nàng ta vẫn đang do dự và giẫy giụa thì Đổng Hoán ở trên giường lên tiếng: "Nhã, muội, muội ra ngoài trước đi, huynh không sao đâu..." Hắn ta cũng không muốn Đổng Nhã nhìn thấy bộ dạng mình như vậy, vì đau đớn mà hết sức thống khổ, tất cả những gì hắn ta muốn để Đổng Nhã thấy chính là dáng vẻ đầy hăng hái và dũng cảm không sợ hãi của mình. Đổng Nhã vẫn do dự, cắn chặt môi dưới tiến lên một bước: “Hoán…” “Ra ngoài!” Giọng nói của Đổng Hoán dần trở nên nghiêm nghị, hắn ta lạnh lùng nhìn Đổng Nhã, ngay sau đó quay đầu sang chỗ khác không nhìn nàng ta nữa. Đổng Nhã dậm chân chạy nhanh ra khỏi cửa. “Vương phi, người tiếp tục đi.” Đổng Hoán duỗi tay ra, cắn răng không nhìn nó. “Ngươi, chịu đau được không?” Tiết Tịnh Kỳ khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt trên bàn mổ. Đổng Hoán không chút suy nghĩ đáp: "Ta chịu được." Hắn ta có thể chịu được, chỉ sợ người bên ngoài không thể chịu được. Hắn ta chưa từng lớn tiếng với Đổng Nhã như vậy, chắc muội ấy đang ở bên ngoài khóc! Là hắn ta không tốt, hắn ta vô dụng, mới khiến nàng ta đau lòng hết lần này đến lần khác, nếu hắn ta có thể mạnh mẽ hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút nữa... Từng cơn đau đớn nhanh chóng truyền đến toàn thân, cánh tay đau đớn đã không còn cảm giác nữa. Thích Mặc Thanh cầm lấy miếng gừng trong tay người hầu nhét vào miệng hắn ta, mùi gừng lan tỏa trong miệng hắn ta làm cho tâm trạng vốn dĩ đang thấp thỏm bỗng trở nên bình tĩnh lại, mùi gừng khó ngửi không ngừng kích thích vị giác của hắn ta, cho hắn ta thêm tinh thần... Cánh tay đã không còn cảm giác… cơ thể hắn ta như đang chìm dần, chìm vào vực sâu vô tận. Tiết Tịnh Kỳ nhanh chóng làm sạch vết thương của hắn ta, cuối cùng dùng băng gạc quấn toàn bộ cánh tay của hắn ta, miếng gạc màu trắng quấn quanh cánh tay của anh ta tròn tròn, trông giống như ngó sen vừa nhổ lên. “Vậy, xong rồi sao?” Cuối cùng, nhận thấy động tác của Tiết Tịnh Kỳ đã dừng lại, Đổng Hoán quay đầu lại nhìn cánh tay mình bị quấn thành ngó sen. “Căn bản không có vấn đề gì lớn.” Tiết Tịnh Kỳ xoay người lau chùi con dao mổ trong tay, nói: “Ta đã cắt hết thịt thối trên cánh tay của ngươi rồi, toàn bộ độc tố đã được loại bỏ, sẽ không xâm nhập vào xương tủy của ngươi nữa. Chỉ là thịt trên cánh tay sẽ kéo da non hơi chậm. Sau này không thể dùng kiếm chơi dao nữa, không thể nhấc vật nặng và làm việc nặng nữa biết không?" Càng nói tới phần sau, sắc mặt Đồng Hoán càng khó coi, hắn ta lạnh lùng nhìn cánh tay trái của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nếu tay không thể nhấc, vai không thể gánh thì sao tính là đàn ông chứ? Đều tại cánh tay này. Nếu không phải do bọn nó thì Đổng Hoán tôi làm sao ra nông nỗi này chứ?” Càng nói càng hận, giọng điệu hắn ta lộ ra vẻ không thích hợp lắm: "Nếu như vậy thì ta thà không cần!" Tiết Tịnh Kỳ vừa lau xong cây châm trên tay mình, cô quay lại thì thấy Đổng Hoán đang mò mẫm xung quanh, cho đến khi hắn ta cầm một cây kéo sắc bén và chuẩn bị đâm vào cánh tay mình. Kèm theo nhịp tim gấp gáp, thân thể linh hoạt của Thích Mặc Thanh lóe lên một cái, bay tới trước mặt hắn ta như một cơn gió và đá văng cây kéo trong tay hắn ta. Tiết Tịnh Kỳ ấn cánh tay hắn lại và ngăn động tác kích động của hắn ta. "Đổng Hoán, thịt của ngươi vẫn có thể kéo da non trở lại. Không thể chơi đao kiếm bằng tay trái thì còn có tay phải. Chỉ cần ngươi có lòng, không ai có thể ngăn cản bước chân mạnh mẽ của ngươi. Mấu chốt nằm ở chính ngươi thôi." Tiết Tịnh Kỳ nói đúng trọng tâm. Cứu hắn ta một mạng, hắn ta lại dùng cách hủy hoại mình để báo đáp cô. Tiết Tịnh Kỳ thở dài một cách kín đáo, bởi vì vừa nảy trong lúc phẫu thuật mồ hôi trên trán tuôn ra trộn lẫn với tóc tai khiến cô trông có chút nhếch nhát. Chân mày cô rũ xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt, lộ ra vẻ tức giận. "Nhưng ta, ta đã là người tàn tật rồi, cũng không có quyền gì mà tranh giành với người khác..." Đổng Hoán bình tĩnh lại, tay phải nắm tóc, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng. Sống không có hi vọng và sống như một cái xác không hồn không có gì khác biệt, dù cơ thể có khiếm khuyết thể cũng phải kiên cường bước tiếp, không thể khuất phục trước số phận hay để số phận điều khiển mọi thứ. Tiết Tịnh Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy rằng không thấy gì ngoài những bông tuyết trắng xóa, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười: "Bên ngoài có người yêu ngươi đang chờ ngươi. Ngươi còn cần tranh giành cái gì?" Vừa dứt lời, Đổng Hoán bỗng chốc trở nên thông suốt, khóe mắt chân mày đều nở nụ cười, hắn ta dùng sức gật đầu: "A Nhã đang đợi ta. Dù ta có biến thành gì thì cũng sẽ có người luôn ở bên ta. Như vậy là đủ rồi." Sống không hẳn là để tranh giành thứ gì đó, mà là để có được thứ thuộc về mình và tìm được hơi ấm giữa trời đông rét mướt. Những thứ không thuộc về mình thì có vứt đi hay mất đi cũng không quan trọng. Sức người có thể thay đổi rất nhiều thứ trên đời, chúng ta chỉ có thể cố gắng không bị thay đổi, trong lòng Đổng Hoán cuối cùng cũng sáng tỏ, như tấm gương được đánh bóng. “Ngươi hiểu ra là được rồi, để ta bảo Đổng Nhã vào với ngươi.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì gọi Đổng Nhã đang ở bên ngoài đi vào. Hai người giống như người thân đã xa cách rất lâu, trân trọng từng giây từng phút gặp nhau, Đổng Nhã thấy Đổng Hoán đã bình tĩnh trở lại, không còn vì đau mà thống khổ nữa, trong lòng có đủ loại mùi vị. “Vương gia, Vương phi, cảm ơn hai người.” Đổng Nhã nước mắt lưng tròng cảm ơn hai người họ. "Nói ngớ ngẩn gì thế? Ngươi ở lại chăm sóc Đổng Hoán cho tốt!" Tiết Tịnh Kỳ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc của mình, đồng thời xem xét sức khỏe của Đổng Hoán, sau đó tiêm cho hắn ta một mũi thuốc penicillin. “Đây là cái gì?” Đổng Nhã khó hiểu nhìn mũi kim nhọn hoắc. “Đây là ống tiêm. Có thể tiêm thuốc vào trong cơ thể con người.” Tiết Tịnh Kỳ lắc ống tiêm trong tay và giải thích. Tiêm thuốc vào trong cơ thể con người? Đây là lần đầu tiên Đổng Nhã nghe thấy cách nói này, trong lòng cảm thấy hứng thú, nhưng nếu như mũi kim chích vào trong cơ thể của Đổng Hoán chắc sẽ rất đau đúng không? Đổng Hoán duỗi tay phải ra, không có cảm giác gì, cô quấn ga rô vào cánh tay hắn ta để ngăn máu chảy ra, Tiết Tịnh Kỳ tìm thấy mạch máu và chích ống tiêm xuống, không lâu sau thì thuốc penicillin đã được tiêm vào trong cánh tay của Đổng Hoán. Sau khi rút ống tiêm ra thì Đổng Hoán mới dám hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt liền thay đổi trong chớp mắt. “Có đau không?” Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày hỏi. “Không đau!” Mặt Đổng Hoán cứng đờ, cằm đóng mở một cách máy móc. Thực sự không đau, nam tử hán đại trượng phu không sợ đau. "Không đau là được rồi. Ngươi nằm trên giường, đừng di chuyển lung tung. Ta sẽ đúng hạn đến đổi thuốc cho ngươi." Tiết Tịnh Kỳ thu dọn đồ đạc, cuối cùng dặn dò xong thì cùng Thích Mặc Thanh đi ra cửa. Sắc trời bên ngoài đã mờ tối, mây đen lơ lửng trên mái nhà, ngói đen hòa cùng bầu trời u tối, căn bản không nhìn thấy gì hết. Chỉ thấy những nơi bị tuyết bao phủ, những bông tuyết bay lơ lửng trên không trung. Người bên cạnh đưa tay ra cầm lấy hộp thuốc trong tay cô, thuận thế ôm lấy người cô. "Nàng đói chưa? Ta đã bảo Nhục Nghê đến phòng bếp nấu món nàng thích ăn, chúng ta đến đó thôi." Thích Mặc Thanh thân thiết ôm cô đi vào sảnh chính. “Mặc Thanh, quả nhiên là chàng hiểu ta nhất.” Tiết Tịnh Kỳ phát ra tiếng cảm khái, cọ cọ vào lồng ngực rộng lớn của chàng. Khóe miệng Thích Mặc Thanh lơ đãng cong lên, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Ngoài ta ra, nàng còn muốn ai hiểu nàng hả? Còn ai có thể giống như ta chứ?" Rẻ qua hành lang, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, chàng hiểu ta nhất." Ôm chặt cánh tay của chàng, giẫm lên lớp tuyết rơi xuống đi đến sảnh chính, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Nhục Nghê đang đứng ngay chính giữa, như thể vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi. "Nhục Nghê, ngươi đã khá hơn chưa? Ngươi có muốn ta kê cho hai liều thuốc không?" Tiết Tịnh Kỳ đi tới trước mặt nàng ta, quơ quơ trước mặt nàng ta. Nhục Nghê lúng túng cười: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn Vương phi quan tâm." Những thứ nàng ta sợ nhất trong đời chính là tuyết, thối rữa và côn trùng, nhưng nàng ta lại gặp hai thứ cùng một lúc, trong lòng tiếp nhận quá nhiều khiến nàng ta chịu không nổi. Chỉ là, cảnh tượng vừa rồi thật sự rất mất mặt, nàng ta là tỳ nữ kiêm hộ vệ riêng của Vương phi, lại bởi vì nhìn thấy thịt thối mà nôn mửa! “Tốt hơn nhiều rồi… phần thịt thối mà ta vừa cắt trên cánh tay của Đổng Hoán còn ở đây, hay là ngươi đem nó ra núi sau chôn đi?” Tiết Tịnh Kỳ tiến lại gần một bước, thấp giọng nói, trong giọng nói pha chút nghịch ngợm. "Oẹ ..." Nhục Nghê che miệng lại, hai mắt đỏ bừng, sắp nôn ra ngoài, điên cuồng lắc đầu với Tiết Tịnh Kỳ: "Vương phi..." Thích Mặc Thanh bước tới một bước kéo cánh tay cô lại, sau đó nói với Giả Sơn ở phía sau: "Giả Sơn, ngươi chăm sóc cho Nhục Nghê đi." Hốc mắt người phía sau chua xót, không rõ cảm xúc trong lòng là như thế nào, trong mắt chỉ có hình bóng người đang che miệng lại, hắn ta muốn chăm sóc nàng ta từ lâu rồi. Lúc này nghe thấy sự sắp xếp của Thích Mặc Thanh thì hắn ta lập tức lao tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]