"Vương Gia, lão nô vô năng, không ngăn được hắn!" Quản gia Minh vương phủ bám theo đám người đến thở dốc nói. Ngoài cửa sảnh chỉnh là một nam tử cao gầy cường tráng, mày rậm nhíu lại, hai mắt sắc bén như kết một tầng băng, hai gò má đỏ ửng, nhưng mà hơi thở lại vô cùng vững vàng, chạy đường dài như vậy cũng không thở gấp. Người này đúng là Đại công tử phủ Doãn Doãn Vân Hằng, hắn ta vốn đang luyện công với kiếm thần tiếng tăm lừng lẫy giang hồ trên núi Côn Lôn, vẫn luôn buôn bán bên ngoài, gần đây nghe mấy chuyện xảy ra trong phủ, mới bất đắc dĩ bỏ việc trong tay xuống đi đến. "Không sao, ngươi ra ngoài trước đi." Thích Mạc Thanh buông đũa trong tay, lạnh nhạt nói. Quản gia thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại lui ra ngoài. "Không biết Doãn Đại công tử đại giá quang lâm quý phủ có chuyện gì? Ra vẻ người phủ Doãn mấy người cũng thích xông vào phủ đệ của người khác sao?" Vẻ mặt Thích Mạc Thanh có chút khó coi, đôi mắt hẹp dài nguy hiểm híp lại, dáng vẻ nhìn như không quan tâm lại lạnh như băng như sương. Doãn Vân Hằng chỉ là khẽ giật mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, hai tay ôm quyền nói: "Thời gian không đợi người, ta đến nơi này muốn cầu Minh vương phi cứu lệnh muội một mạng." Nếu không phải hắn ta đuổi đến kịp thời, lại đúng lúc gặp được sai vặt muốn đi mời Minh Vương, hắn ta cũng sẽ không nhìn thấy được con người thật của Minh Vương. May mà hắn ta đến đây, nếu không không biết gã sai vặt kia có mời được Minh Vương hay không. Thích Mạc Thanh dù bận vẫn ung dung nhìn hắn ta: "Lệnh muội không phải đã..." "Không, Tam muội nàng không chết, tối hôm qua, Tam muội lại đột nhiên khôi phục hô hấp, nhưng mà đám thái y đều bó tay chịu trói. Minh vương phi là thần y hoàng thượng phong tặng, cho nên ta nghĩ cầu ngươi đến xem qua Tam muội." Hơi nóng trong phòng xông lên mặt Doãn Vân Hằng, gương mặt hắn ta vốn bị tuyết đông lạnh trở nên đỏ bừng trở lại bình thường, hai con mắt đen như mực thành khẩn nhìn Thích Mạc Thanh. Tuyệt thế thần y là Tiết Tịnh Kỳ, Thích Mạc Thanh quay đầu Tiết Tịnh Kỳ không chút biểu tình bên cạnh, "Tịnh Kỳ, nàng cảm thấy thế nào?" Lời này vừa nói ra, Doãn Vân Hằng sắc mặt thay đổi, hắn ta vẫn cho là tuyệt thế thần y là Minh vương phi, nhưng mà làm chủ là Thích Mạc Thanh, cho nên mới nói chuyện với Thích Mạc Thanh, không ngờ cuối cùng lại phải trưng cầu ý kiến của Tiết Tịnh Kỳ. Tiết Tịnh Kỳ chống cằm suy tư một chút, không sao cả hoa hoa tay: "Dù sao mọi người cũng có quan hệ họ hàng, huống chi cứu một mạng người hơn xay bảy tòa tháp cứu thì cưu vậy!" Cứu... thì cứu vậy! Đây là ý gì? Quả nhiên cứu người đối với thần y mà nói chỉ là một trò chơi! Doãn Vân Hằng lập tức đứng dậy, đưa tay mời: "Minh vương phi, thời gian không đợi người, kiệu đã đợi sẵn bên ngoài." Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu: "Ta sẽ không chậm trễ thời gian cứu người, nhưng ta phải mang theo trợ thủ của mình, Lãnh Tước vào đi." Vừa dứt lời, Lãnh Tước đợi bên ngoài một lúc lâu đi vào, hôm nay hắn ta ăn mặc vô cùng tùy ý, nhìn giống là một thư sinh học y đi theo Tiết Tịnh Kỳ, chỉ là anh khí của hắn ta vô cùng không giống. "Vương phi, Vương Gia, Diệp đại công tử, tại hạ là Lãnh Tước, trợ thủ của Minh vương phi." Lãnh Tước ngắn gọn giới thiệu bản thân. Doãn Vân Hằng đương nhiên không dám đánh giá thấp Lãnh Tước, dù sao người có thể làm đồ đệ của tuyệt thế thần y khẳng định không nhỏ, cười cười với hắn xem như bắt chuyện xong thì đi về phủ Doãn. Xe ngựa vừa đến cửa ra vào phủ Dõan thì có tể nhìn thấy những tấm tơ lụa màu trắng đã tháo xuống, hai chữ phủ Doãn thiếp vàng cũng đại cũng trở nên sáng ngời. "Minh vương, Minh vương phi, mời." Doãn Vân Hằng đẩy cửa phòng Doãn Tiêu La ra, thủ thế mời. Doãn Quốc Công đang ngồi ở ghế giữa, mặt không thay đổi cũng không nhúc nhích, chỉ lúc nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ trên mặt mới lộ ra ánh sáng hy vọng. "Minh vương, Minh vương phi, các ngươi đã tới, người tới, còn không mau dâng trà!" Doãn Quốc Công đứng lên, mặt mũi tươi cười nhìn ba người bên dưới. "Không cần, Doãn đại nhân, Doãn Tam Tiểu Thư ở đâu? Vẫn nên tranh thủ xem bệnh đi." Trên gương mặt tinh xảo của Tiết Tịnh Kỳ không chút biểu tình, con mắt thanh tịnh nhìn vô cùng vô hại. "Đúng đúng, La Nhi ở sau tấm bình phong, vẫn là nên xem bệnh cho La Nhi trước đi!" Cơ thể có chút gầy của Doãn Quốc Công đi đến đằng sau tấm bình phong đứng bên giường. "Tôi nghe Doãn đại công tử nói Doãn tâm tiểu thư có hô hấp, một người đã qua đời sao có thể có hô hấp chứ ?" Tiết Tịnh Kỳ ý bảo Lãnh Tước sau lưng để hòm thuốc xuống, tự mình duỗi tay ra thăm dò Doãn Tiêu La một chút, quả nhiên có hô hấp. Doãn Quốc Công thở dài một hơi: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, theo lý thì Lý thái y của thái y viện sẽ không xem bệnh sai, huống hồ lúc đó La Nhi thật sự không có hô hấp, chỉ là không biết vì sao lại có. Mà thái y đến lại bảo là bó tay rồi." Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu, ung dung thu tay lại, nhìn Doãn Tiêu La, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin hai tay ôm ngực. "Doãn đại nhân, ông cũng biết một quyết định sai lầm cũng có thể hại chết một người? Nếu không phải kịp thời phát hiện Doãn Tam tiểu thư còn hô hấp, có phải ông đã chôn sống con gái ruột của mình rồi!" Tiết Tịnh Kỳ than tiếc nói, "May mắn phát hiện kịp thời, còn cứu kịp." "A! Vậy, chỉ giáo cho?" Doãn Quốc Công bị giật mình. Lông mày Tiết Tịnh Kỳ nhíu chặt, sắc mặt lạnh lùng, âm trầm nhìn Doãn Quốc Công: "Ông có biết trên thế giới này có một loại bệnh gọi là sốc ?" "Sốc? Không, không biết." Doãn Quốc Công lắc đầu, dáng vẻ tò mò nhìn Tiết Tịnh Kỳ. "Sốc là chỉ thân thể sau khi gặp nguyên nhân bệnh mãnh liệt nhập vào cơ thể, bởi vì có sự giảm mạnh lượng tuần hoàn máu huyết, cơ thể mất đi thay thế, thiếu máu thiếu dưỡng, là một loại biến chứng lâm sàng khi mất cân đối một số loại dịch thể. Đơn giản mà nói chính là sẽ làm cho người giống như là chết đi, kỳ thật lúc này người bệnh vẫn có hô hấp, chỉ là vô cùng yếu." Tiết Tịnh Kỳ đọc lại định nghĩa sốc trước kia học thuộc lại, lừa dối cái lão cổ hủ này. "A? A?" Quả nhiên, Doãn Quốc Công nghe đến trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết Tiết Tịnh Kỳ đang nói cái gì, ông ta chỉ nghe hiểu hai câu cuối cùng. "Nhưng, nhưng mà, La Nhi đúng là đã uống thuốc độc..." Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ vẫn lạnh lùng như trước: "Doãn đại nhân, ngài có tận mắt nhìn thấy Doãn Tam Tiểu Thư uống thuốc độc sao? Sao ông biết nàng nhất định là uống thuốc độc tự vẫn? Ta nhìn bệnh trạng của nàng bây giờ hoàn toàn không giống như là uống thuốc độc tự vẫn." "Cái này, quả thật không có!" Doãn Quốc Công vừa nghe Tiết Tịnh Kỳ nói như vậy cũng thấy có chút có lý. Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, đôi mắt tinh tế ngập tràn bất mãn, cặp đôi đỏ mọng khẽ mở ra: "Doãn đại nhân, người xem, sắc mặt Doãn Tam Tiểu Thư tím xanh, nếu như không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra được màu tím, hơn nữa môi cũng tím, đây là hiện tượng bình thường. Mặt khác, trên người Doãn Tam Tiểu Thư trên người căn bản không có phản ứng khi uống thuốc độc tự vẫn, làn da rất sạch sẽ, không có phản ứng trúng độc. Cái này nói lên Doãn tam tiểu thư căn bản không phải trúng độc mà chết mà là chịu phải kích thích quá lớn, trong lòng không tiếp nhận nổi nên bị sốc." Lãnh Tước bên cạnh cố sức làm cho mình bình thường, hắn ta không ngờ vương phi ngay cả lừa dối cũng chuyên nghiệp như vậy. Mà người nhà họ Doãn lại biết sắt, nhìn trên người Doãn Tiêu La căn bản không có hiện tượng trúng độc, bọn họ cũng không khỏi tin tưởng, nhất là Doãn Quốc Công, trên mặt lại là hối hận và thống khổ. Ánh mắt Doãn Vân Hằng nhìn Tiết Tịnh Kỳ từ trên xuống, rõ ràng chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, sao lại hiểu được nhiều như vậy nói ra căn bản làm người ta không thể hoài nghi. "Minh vương phi, vậy ngươi nói, bây giờ phải làm gì? Phải làm thế nào mới cứu tỉnh La Nhi? Muốn gì ta lập tức đi làm." Doãn Quốc Công gấp gáp nói. "Đầu tiên, phòng quá nhiều người, không khí không lưu thông sẽ làm người bệnh khó thở, nhất là Doãn tam tiểu thư hô hấp vô cùng yếu ớt; sau đó lúc ta chữa bệnh cho Doãn tam tiểu thư tất cả mọi người phải ra ngoài, bởi vì ta sợ cách chữa bệnh của ta hù dọa các người; lần nữa, nhớ rõ ngàn vạn lần không thể đến gần căn phòng này. Được rồi, mấy người đi ra ngoài đi, phải nắm bắt thời gian." Giọng nói Tiết Tịnh Kỳ vang vang có lực, mỗi chữ mỗi câu nói ra làm người ta không thể phản kháng nổi. Doãn Vân Hằng nhiều năm như vậy vào nam ra bắc có người nào hắn ta chưa từng thấy duy chỉ có Tiết Tịnh Kỳ làm hắn ta khiếp sợ nhất. Cô tuổi còn trẻ mà trên người đã có một loại uy hiếp không nói thành lời, làm người ta không thể chịu được mà tín ngưỡng. Đây chính là năng lực bẩm sinh. "Đúng đúng đúng, chúng ta đi ra ngoài đi! Chúng ta chờ tin tức tốt của Minh vương phi bên ngoài." Doãn Quốc Công không nghi ngờ gì, vội vàng dẫn mấy người ra khỏi phòng. Sau khi đợi bọn họ rời đi, Tiết Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, không khí ấm áp làm tâm trạng cô trở nên ấm áp, cô nhìn Lãnh Tước và Thích Mạc Thanh, gật gật đầu với bọn họ. "Lãnh Tước, ngươi đi xem." Thích Mạc Thanh có chút lười biếng đứng nghiêm một bên, cơ thể tựa trên cây cột gỗ hoa lê. Lãnh Tước đáp lời, bước chân nhẹ nhàng, cơ thể như là cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng bay bổng, chỉ một lúc đã đến giường, hắn ta nhanh chóng chưởng mấy cái, thủ pháp rất nhanh Tiết Tịnh Kỳ không thấy rõ lắm, hay tay vung lên nâng Doãn Tiêu La ngồi dậy. "Cảm giác máu trong cơ thể nàng ta đều bị phong bế lại một chỗ, tất cả cảm quan chỉ đình trệ lại một chút, ta thử xem có thể dùng nội lực khôi phục một phần tri giác của nàng không." Lãnh Tước chưởng nàng ta một lúc lâu rồi mới nói ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]