🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngay hôm sau, sau buổi triều, Thích Hàm Gia ngồi phê duyệt tấu chương ở trong Thượng Thư phòng. Người hầu hạ bên cạnh ông ta chính là tổng quản thái giám Ân Dạ Chu. Chỉ là hôm nay vẻ mặt Hoàng thượng dường như hơi khác. Trong lòng Ân Dạ Chu thầm suy nghĩ, nhất định Hoàng thượng là đang phiền lòng vì chuyện của Ôn vương, Thái tử và Minh Vương phi.
Bắt đầu từ khi mười bốn tuổi, Ân Dạ Chu đã hầu hạ ở bên cạnh Thích Hàm Gia, nên hiểu rất rõ về tính cách cũng như dáng vẻ của ông ta. Lúc này, Thích Hàm Gia đã ngồi ở trong thư phòng gần một canh giờ. Trước kia vào lúc này, cho dù ông ta không phê duyệt hết tấu chương thì cũng gần hết. Vậy mà hôm nay Hoàng thượng không chỉ không phê duyệt được mấy tấu chương, ngay cả trà cũng không uống lấy một hớp.
Ân Dạ Chu lắc đầu. Trà đã lạnh bốn chén, hắn đã đổi lần này là chén thứ năm rồi.
"Bệ hạ, ngài uống hớp nước lại phê duyệt tấu chương?" Ân Dạ Chu cẩn thận nhắc nhở.
Thích Hàm Gia nghe được lời Ân Dạ Chu nói thì bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Ông nhìn cây bút trong tay, lại nhìn tấu chương trên bàn. Ông đã xem tấu chương này từ nửa canh giờ trước.
Ông ta cầm lấy chén trà do Ân Dạ Chu dâng lên cho mình, khẽ nhấp một hớp: “Dạ Chu à, có phải trẫm đã già rồi không?"
Ân Dạ Chu nhìn Hoàng đế đã già hẳn chỉ sau mấy ngày gần đây: “Bệ hạ không già, chỉ là có quá nhiều việc cần quan tâm khiến bệ hạ tốn công phí sức lo lắng, tất nhiên thấy mệt thôi."
Thích Hàm Gia nhìn người đã hầu hạ mình từ khi ông vẫn còn làm Thân vương, rất cảm xúc nói: “Dạ Chu còn nhớ rõ Xa Tịnh trông thế nào không?"
"Bệ hạ..." Ân Dạ Chu muốn nói lại thôi.
Thích Hàm Gia cười: “Không cần cản trẫm. Năm đó trẫm không thể bảo vệ tốt cho nàng ấy, tất nhiên phải cảm thấy đau lòng, áy náy đối với nàng ấy rồi."
Ân Dạ Chu biết Hoàng thượng đau xót nhưng chỉ đứng yên ở bên cạnh, cũng không nói gì.
Lúc này tiểu thái giám chờ ở bên ngoài chạy vào. Ân Dạ Chu rất sợ hắn quấy nhiễu Thích Hàm Gia nên khẽ mắng hắn: “Không có tiền đồ, ngươi hốt hốt hoảng hoảng như thế làm gì?"
Tiểu thái giám khúm núm nói: “Công công, Đình Úy đại nhân cầu kiến."
Ân Dạ Chu lại dạy dỗ tiểu thái giám kia vài câu. Sau khi tiểu thái giám ra ngoài, Ân Dạ Chu nói với Thích Hàm Gia: “Bệ hạ, Đình Úy đại nhân Triển Nhâm đang chờ triệu kiến ở bên ngoài ".
Thích Hàm Gia đang nhớ tới Nhiếp Xa Tịnh chợt lấy lại tinh thần, đặt chén trà trong tay xuống, khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm trước kia: “Cho hắn vào đi."
Sau khi Triển Nhâm hành lễ xong, Thích Hàm Gia nhìn hắn hỏi: “Lúc này Đình Úy tới là vì chuyện của Ôn vương à?"
"Bệ hạ thánh minh." Triển Nhâm lấy từ trong ống tay áo ra một vật, dùng hai tay dâng lên: “Đây là ghi chép khẩu cung của Lạc Phàm trước khi tự sát, mời bệ hạ xem qua."
Ân Dạ Chu đi qua bên cạnh Triển Nhâm, cầm đồ giao đến trong tay Thích Hàm Gia. Sau khi Thích Hàm Gia xem xong thì khẽ nhíu mày, qua một lúc lâu vẫn không nói gì.
Triển Nhâm thấy vẻ mặt Thích Hàm Gia không vui, trong lòng thầm nghĩ: Lần này xong rồi, hắn đúng là số khổ, vừa mới lên chức không lâu lại vấp phải một vụ hóc búa thế này. Lão sư à lão sư, ngài cáo lão về quê lúc nào chẳng được, sao cứ phải vào lúc này chứ?
Triển Nhâm không khỏi cười gượng. Quan thanh liêm khó quản được việc nhà, càng không nói tới việc nhà này còn là nhà của Hoàng thượng đấy.
Thích Hàm Gia không nói lời nào, mấy người còn lại cũng không có ai dám lên tiếng. Trong giây lát, trong phòng yên tĩnh tới dọa người. Triển Nhâm cảm giác mình còn đứng như vậy nữa, khi quay về nhất định sẽ bị Hoàng thượng dọa cho ra bệnh mất thôi.
Quả nhiên hoàng đế cũng không dễ làm, cho dù ngài ấy có nắm quyền sinh sát, nắm quyền to trong tay, nhưng gặp phải chuyện con trai không nghe lời thì vẫn rất đau đầu.
Nếu là ở nhà người bình thường, anh em bất hòa với nhau thì nhiều lắm là tranh giành gia sản, mâu thuẫn lớn nữa thì cả đời chẳng qua lại với nhau. Nhưng sinh ra ở trong nhà đế vương, tranh giành này chính là mạng đấy. Được làm vua thua làm giặc, tất cả đều chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ.
Thích Hàm Gia tất nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Triển Nhâm. Lúc này ông ta đang lo không biết nên xử lý người con trai thứ sáu của mình, cũng chính là Ôn vương này thế nào.
Ông ta thấy mừng vì Thái tử còn sống, nếu Thái tử chết, ông ta sẽ bắt người con trai này đi đền mạng cho Thái tử sao? Ông ta không nghĩ ra, vì sao mấy đứa con trai của ông ta phải tàn sát lẫn nhau.
"Theo khẩu cung mà Đình Úy qua lập án, hung thủ đã đền tội, như vậy Ôn vương tất nhiên cũng được rửa sạch tình tình nghi." Thích Hàm Gia nói những lời này nhưng chẳng thoải mái gì, trái lại cảm thấy dường như hòn đá lớn đè nặng trong lòng càng lúc càng lớn. Ông ta đang suy nghĩ xem mình làm như vậy là đúng hay sai. Nhưng bất kể là xuất phát từ suy nghĩ ban đầu của một người phụ thân hay cân nhắc của một đế vương, ông ta đều không có lựa chọn nào khác.
Triển Nhâm nhận lấy khẩu cung do Ân Dạ Chu đưa tới, hắn một mực cung kính hỏi: “Ý của bệ hạ là muốn thả Ôn vương vô tội sao?"
Thích Hàm Gia chậm rãi đứng lên, chỉ thấy ông ta đi tới trước một cái bàn có đặt một chậu cây cảnh, cầm kéo lên cắt bỏ một cành trong chậu hoa đó.
"Tạm thời cứ nhốt hắn mấy ngày. Lạc Phàm không phải là thuộc hạ của hắn sao? Quản giáo không nghiêm cũng là sai lầm rất lớn. Tướng quân Lý Trường Phong ở ngoài biên quan vừa muốn cáo lão về quê, mùng bảy tháng sau để hắn tới canh giữ biên quan cho trẫm."
Sau khi Triển Nhâm đi rồi, Thích Hàm Gia im lặng hồi lâu mới nói: “Bên phía Thái tử thế nào?"
"Từ lúc Thái tử điện hạ tỉnh lại đều được Minh Vương phi ở bên cạnh chăm sóc. Nô tài nghe cung nữ trong phủ Thái Tử nói, hiện tại điện hạ đã đỡ hơn rất nhiều." Ân Dạ Chu rất cung kính đáp.
Ở phủ Thái Tử, Tiết Tịnh Kỳ tiêm cho Thích Mạch Tường một mũi Penicillin cuối cùng. Hắn đau tới nghiến răng nghiến lợi. Tiết Tịnh Kỳ tiêm xong còn không quên vỗ vỗ vào cánh tay của hắn, khiến hắn trợn mắt nhìn cô như muốn phun ra lửa.
Tiết Tịnh Kỳ lại chẳng thèm liếc nhìn hắn, hoàn toàn xem như không thấy. Cô vừa cẩn thận thu dọn gia sản của cô, bỏ những thứ đồ khiến Thích Mạch Tường thấy rất kỳ lạ của cô vào trong hòm, vừa không để ý nói: “Điện hạ, hôm nay ngài ngủ một giấc, ngày mai là có thể nhảy nhót được rồi."
Cánh tay Thích Mạch Tường còn đang đau nên bây giờ căn bản không nói được câu nào, vừa trợn mắt vừa thầm mắng. Sao người đàn bà này chẳng có dáng vẻ gì của một người đàn bà vậy? Không đúng, nàng căn bản máu lạnh không giống với một người đàn bà. Cũng không đúng, đàn ông cũng không máu lạnh như nàng. Căn cứ theo cách nói của người đàn bà này thì tiêm mông sẽ bớt đau hơn. Đây rốt cuộc là cách nói quỷ gì vậy? Còn nữa, nàng không biết “nam nữ thụ thụ bất thân” sao?
Sau khi Tiết Tịnh Kỳ thu dọn đồ xong, Nhục Nghê nhận lấy đồ. Cô nghĩ về sau mình cuối cùng cũng có thể không cần tới phủ Thái Tử mỗi ngày nữa rồi. Bệnh của Thái tử đã được chữa trị xong, cô xem như đã thực hiện lời hứa với Hoàng hậu. Chỉ hy vọng về sau Hoàng hậu đừng gây khó dễ với bọn họ nữa. Cô nhìn Thái tử lại nghĩ tới Hoàng hậu, sau đó nghĩ đến Thích Mặc Thanh. Mặc dù Thái tử bị bệnh phải nằm trên giường quanh năm nhưng còn có một Hoàng hậu luôn quan tâm, nhớ tới hắn, mọi chuyện đều suy tính cho hắn. Ôn vương và Lâm vương cũng có mẫu phi rất được Hoàng thượng sủng ái che chở. Chỉ có Thích Mặc Thanh trước sau đều chỉ có một mình.
Tiết Tịnh Kỳ nghĩ vậy, trong lòng lập tức cảm giác chua xót. Ánh mắt cô nhìn Thích Mạch Tường cũng lạnh đi: “Vương gia cố gắng nghỉ ngơi đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, Tịnh Kỳ xin cáo từ."
"Khoa... Khoan đã "
"Bịch." "Rắc."
"Điện hạ ngài không sao chứ?"
"Không, không sao. Đừng có chuyện bé xé ra to. Bản thái tử chẳng qua là đau, thuần túy là đau thôi."
Tiết Tịnh Kỳ vừa dứt lời, Thái tử muốn giữ cô lại nên vội vàng đứng lên, vấp phải cái ghế ngồi vốn để ở đó, lại làm rơi vỡ chén trà trên bàn, khiến đám người hầu khẩn trương.
Thái tử nói hắn đau à? Tiết Tịnh Kỳ vốn tưởng mình nghe nhầm, chỉ thấy người hầu xung quanh đều muốn cười mà không dám cười, ngay cả Nhục Nghê ngày thường luôn lạnh lùng cũng cúi đầu. Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy vẻ trẻ con như vậy của Thích Mạch Tường, lập tức cảm giác thật ra người này cũng không đáng ghét.
Cô vừa định nhấc chân lên chợt dừng lại. Hắn vội vội vàng vàng như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì? Trong lòng cô nghĩ vậy nên lại hỏi: "Điện hạ còn có việc gì sao?"
Thích Mạch Tường nghe cô hỏi vậy ngây người ra. Hắn nghe cô nói muốn đi, trong tiềm thức chỉ muốn giữ cô lại, chứ có thể có chuyện gì?
"Ơ…" Phải nghĩ ra lý do gì đây? Thích Mạch Tường sửng sốt một lúc, sau đó nói: “Vương phi cứu mạng của bản thái tử, bản thái tử tất nhiên phải cám ơn nàng rồi. Chỉ là không biết Vương phi muốn gì?"
"Điện hạ không cần báo đáp Tịnh Kỳ gì cả. Đây là giao hẹn giữa Tịnh Kỳ và hoàng hậu. Tịnh Kỳ cứu điện hạ chỉ là thực hiện lời hứa. Lại nói, vào lúc điện hạ bị trúng độc, Tịnh Kỳ bị oan uổng, cũng nhờ có điện hạ minh xét, ta mới được rửa sạch oan khuất. Nếu điện hạ thật sự muốn cám ơn ta, vậy chúng ta xem như huề nhau đi". Chỉ với mấy lời ít ỏi đã nói rõ cô cứu hắn chẳng có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Thích Mạch Tường nghe được những lời này, trong lòng cảm giác đau đớn, còn khó chịu hơn cả bị đâm độc châm. Hắn kinh ngạc trước sự thay đổi của mình. Vì sao nghe nàng phủi sạch quan hệ với hắn như vậy, trong lòng hắn lại thấy khó chịu chứ?
"Nàng chữa trị tốt bệnh cho bản thái tử, bản thái tử không nên cảm ơn nàng sao?" Trong lòng Thích Mạch Tường buồn rầu, lời nói ra lại có chút quật cường.
Tiết Tịnh Kỳ không khỏi trợn trừng mắt. Đây là thái độ nên có khi cảm ơn người khác à? Cô chẳng muốn gì cả. Cô không trả lời Thích Mạch Tường, chỉ hành lễ với hắn: “Điện hạ dừng chân, Tịnh Kỳ xin từ biệt".
Đêm hôm đó, mãi tới khuya Thích Mạch Tường mới ngủ được, trong đầu vẫn nghĩ tới giọng nói, dáng vẻ và nụ cười của một người. Không, nói chính xác thì hắn còn chưa từng thấy cô cười. Nhưng người kia dường như đã khắc sâu vào trong đầu của hắn vậy.
Ngày hôm sau lên triều, Thái tử bệnh lâu mới khỏi, đã lâu không gặp lại xuất hiện ở trên triều. Các thần tử đều vui vẻ chúc mừng Thái tử. Khi Thích Hàm Gia tới, tất cả mọi người chỉnh vạt áo đứng hoàn toàn nghiêm túc.
Thừa tướng lại báo cáo với Thích Hàm Gia về chuyện Lý tướng quân ở biên cương xin cáo lão về quê: “Bệ hạ, Lý tướng quân tuổi tác đã cao, sợ là không thể tiếp tục tận trung với nước. Lý tướng quân trình tấu lên, muốn cáo lão về quê."
Thích Hàm Gia đang nghĩ xem mình phải nhắc tới chuyện để Ôn vương đi tới biên cương thế nào, không ngờ hiện nay đã có bậc thang. Lý tướng quân vẫn muốn từ quan nhưng ông không cho ông ta đi. Bây giờ vì đứa con trai không nên thân này của ông, ông đành phải thả cho vị tướng tốt này đi. Coi như ông ta đóng quân nhiều năm ở biên quan, cũng đến lúc để cho ông ta hưởng phúc rồi.
"Chuẩn tấu. Lý tướng quân có thể trở về, nhưng có phải trở về quê hương hay không…" Trong lòng Thích Hàm Gia đã có quyết định: “Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức cho triệu Lý tướng quân về kinh an hưởng tuổi già, thưởng vạn lượng vàng".
Thừa tướng lại nói tiếp: “Bệ hạ, còn phía biên quan bên kia?"
Thích Hàm Gia nhìn thừa tướng, lại nhìn các thần tử, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Thích Mạch Tường một lát mới nói: “Ôn vương cũng đã đến lúc phải đi tới đất phong rồi. Ban đầu trẫm phong đất cho Ôn vương ở Giang Nam, bây giờ vừa vặn gặp phải biến cố, lại cho Ôn vương tới biên cương đi."
"Chuyện này..." Trong lòng Thừa tướng hơi do dự. Ai cũng biết biên cương là nơi cực khổ, Hoàng thượng làm vậy là muốn...
Thích Hàm Gia không cho mọi người có cơ hội nói chuyện, chỉ đang nói ra quyết định của ông: “Phong Ôn vương Thích Vũ Hạo làm Thái Thú Nhạn Môn, chuẩn bị lập tức xuất phát tới trấn thủ biên quan".
Dù chuyện của Ôn vương và Lý tướng quân đã được tuyên bố kết thúc, lúc sắp kết thúc buổi triều, lại thấy Thích Mạch Tường ra khỏi hàng bẩm tấu: "Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn trình tấu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.