Mấy ngày sau đó, Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn nghiên cứu về quyển sách bí truyền khắc trong trí nhớ của mình kia. Rất nhanh đã tiếp thu hiểu được, cũng may trong vương phủ có chuẩn bị sẵn dược liệu, nên Tiết Tịnh Kỳ luyện độc cũng rất thuận tiện. Còn về Thích Mặc Thanh, hắn chưa bao giờ tới quấy rầy cô làm việc, cũng không hỏi đến chuyện của cô, điều này làm cho Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy mình có không gian riêng rất lớn. Chờ đến khi trình độ về độc thuật của bản thân được nâng cao, Tiết Tịnh Kỳ cho rằng mình tự vệ cũng không có vấn đề gì nữa, thì cô cầm lấy bản vẽ của mình đi cùng với Nhục Nghê ra khỏi Vương Phủ. Tiết Tịnh Kỳ biết bản thân đã đắc tội với nhân vật không tầm thường, Thích Mặc Thanh cũng đã cảnh cáo cô bảo cô đừng tùy tiện ra khỏi phủ, nhưng lần này Tiết Tịnh Kỳ ra ngoài là có việc cần phải làm. Ra khỏi tiệm của thợ mộc Thành Tây, Nhục Nghê ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Vương phi đặt làm riêng cái ghế này muốn tặng cho Vương gia phải không?" Từ trước đến nay Nhục Nghê luôn ít nói, chỉ phụ trách đi theo chưa bao giờ hỏi nhiều, làm Tiết Tịnh Kỳ thi thoảng cảm thấy không có gì vui cả. Nhưng hôm nay Nhục Nghê lại hỏi cô như vậy, dễ nhận ra được chắc nàng ta đã nghẹn lâu rồi. Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười nói: "Chính là xe lăn ta đã từng nói, đặc biệt thiết kế cho người đi đứng bất tiện, đừng nói trước với Thích Mặc Thanh, để lát nữa ta cho hắn một điều bất ngờ." Nhục Nghê cúi đầu, không trả lời. Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng, than nhẹ một tiếng rồi khoát tay nói: "Được rồi, ngươi muốn nói thì nói, ta không làm khó cho ngươi được chưa." Nhục Nghê không khỏi than thầm, thật ra vị Vương phi này còn thông minh hơn so với những người khác, trong lòng nàng ấy hiểu rõ mình là người của Thích Mặc Thanh, chỉ nghe lệnh Thích Mặc Thanh thôi. Tiết Tịnh Kỳ định vui vẻ dạo chơi trên đường, không ngờ lại gặp Nhị tỷ của mình, Tiết Duệ Hân. Hai người không hẹn mà gặp, Tiết Duệ Hân có chút kinh ngạc, sửng sốt một lúc sau đó lập tức cười nói: "Hóa ra là tam muội, trùng hợp thế." Nói xong thì thân mật nắm lấy tay Tiết Tịnh Kỳ. Tiết Tịnh Kỳ rút tay ra rất không nể mặt, hơn nữa còn chán ghét mà xua tay: "Tam muội muội là tên mà ngươi được gọi sao, hôm nay có lẽ ngươi nên đổi giọng chào ta một tiếng Minh Vương phi, sau đó đàng hoàng hành lễ cho ta, không phải sao?" Tiết Duệ Hân biến sắc, rất khinh thường nhổ một ngụm nước bọt: "Ta nhổ vào, Tiết Tịnh Kỳ, ngươi thật sự cho rằng mình là Vương phi, người đời ai chẳng biết Minh Vương dung mạo xấu xí, không được Hoàng Thượng thích, còn là một Vương gia tàn phế, gả cho một tên phế vật, ngươi còn thật sự cho mình là. . ." 'Bốp' một tiếng vang giòn tan, Tiết Duệ Hân còn chưa nói hết lời phía sau, thì má trái đã bị Tiết Tịnh Kỳ đánh cho một cái tát. Một tát này, Tiết Tịnh Kỳ dùng hết sức lực, đánh cho Tiết Duệ Hân rỉ cả máu trên khóe môi. Tiết Duệ Hân ôm mặt mình trừng mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ, sau khi kinh ngạc thì nổi giận: "Thế mà ngươi dám đánh ta, ngươi ..." Tiết Duệ Hân chỉ vào Tiết Tịnh Kỳ, nhưng lại không ngờ Tiết Tịnh Kỳ đổi sang tay trái cho nàng ta thêm một cái tát nữa vào bên mặt còn lại. Đánh hai cái tát xong, Tiết Tịnh Kỳ mới hơi hả giận, một tay túm lấy cổ áo của Tiết Duệ Hân kéo đến trước mặt rồi tàn nhẫn nói: "Tiết Duệ Hân, ngươi nhớ kỹ cho ta. Minh Vương hắn là phu quân của ta, không ai có thể sỉ nhục hắn như vậy. Hai cái tát này coi như dạy cho ngươi một bài học, nếu như ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với phu quân ta, thì cẩn thận ta cắt đầu lưỡi của ngươi." Tiết Tịnh Kỳ đẩy mạnh, làm Tiết Duệ Hân lảo đảo vài bước suýt nữa thì ngã sấp xuống. Sau khi Tiết Duệ Hân đứng vững nàng ta không để ý đến hai gò má của mình đang đau rát, oán hận mắng: "Tiết Tịnh Kỳ, ngươi đừng đắc ý, ngươi cho rằng ngươi gả cho Minh Vương thì giỏi lắm sao, đợi ta trở thành Lâm Vương phi, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào." Tiết Tịnh Kỳ đang muốn đi khỏi, lại nghe thấy nàng ta nói ba chữ Lâm Vương phi, nên đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng ta: ""Ngươi muốn gả cho Lâm Vương?" Tiết Duệ Hân thấy sắc mặt kinh ngạc của Tiết Tịnh Kỳ, không khỏi đắc ý cười: "Sao nào, ngươi sợ rồi sao? Lâm Vương được cả Hoàng hậu và Quý phi cưng chiều đấy, hắn so với Minh Vương còn quý giá hơn nhiều. Tiết Tịnh Kỳ, ngươi cứ đợi đấy, hôm nay ngươi bắt nạt ta, ngày sau ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội lần." Tiết Duệ Hân hừ một tiếng, tức giận đi khỏi, Tiết Tịnh Kỳ đứng tại nguyên chỗ, rất lâu sau mới tỉnh ngộ, chuyện Lâm Vương tự thiến nhất định người bình thường sẽ không biết được, Tiết Duệ Hân lại muốn gả cho tên thái giám Lâm Vương kia sao? Điều này đúng là quá hợp ý cô rồi, không biết đây là ý của kẻ nào? Tiết Tịnh Kỳ cười to một tiếng, cô cảm thấy đây là ngày vui vẻ nhất từ khi cô xuyên không đến đây. Trên quán trà cách đó không xa, một người mặc quần áo màu trắng đứng trước lan can, nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, sau đó bàn tay trắng nõn của hắn ta hơi nhấc lên, người đứng phía sau đã lui xuống ngay. "Tiết Duệ Hân, nếu ngươi muốn gả cho tên thái giám kia, thì người làm muội muội này nhất định phải giúp ngươi một chút mới được." Tiết Tịnh Kỳ phủi tay, nhìn Nhục Nghê đang cố nhịn để không bật cười, nói: "Sao phải nhịn như vậy, muốn cười thì cứ cười đi." Nhục Nghê sờ lên mũi, rồi cúi đầu. Tiết Tịnh Kỳ nhún vai nói: "Đi thôi." Nói xong định cùng Nhục Nghê về phủ, nhưng mới đi được vài bước, lại bị một người đàn ông mặc quần áo rực rỡ cản đường. "Minh Vương phi, chủ tử nhà ta muốn mời Vương phi lên lầu gặp mặt." Lạc Phàm cúi đầu, quanh người tản ra hơi thở nguy hiểm. Nhục Nghê bước lên trước bảo vệ Tiết Tịnh Kỳ ở phía sau, rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Phàm, khóe môi hắn ta hơi cong lên, có chút khiêu khích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]