Cát vàng thổi qua, lá khô rụng xuống, nhánh cây bị phá hủy rơi lộn xộn đầy đất phơi trong gió mục nát, vừa chạm vào đã hóa thành tro.  
Thành Tế Châu ba năm không mưa, từng rãnh nước nhỏ bị tàn phá bừa bãi, mặt trời chói chang giống như mãnh thú cắn nuốt cả vùng đất.  
Gió lớn gào thét, ruộng đất cháy vàng, bốn phía nổi lên rạn nức, đường lên đỉnh núi hiểm trở hoang vu mênh mông, mùa hè nóng bức, hai mắt như lửa thiêu, xuyên thẳng vào nội tâm đốt cháy lòng người!  
Đây là khung cảnh giữa mùa hè của nước Đông Thục, Nhân Tông năm hai mươi mốt!  
Tế Châu là một nơi hẻo lánh bị người đời quên lãng, cho dù có ba ngàn con dân, có trăm mẫu đất đai, nhưng nó là địa phương biên giới, đi về phía Bắc chính là ngoại thành hoang vu.  
Hơn nữa, liên tục nhiều năm gió không đều mưa không thuận, cho nên, ngay cả thiên triều Đông Thục đối với chuyện lần này cũng nguyện ý buông tha.  
Mặc dù chủ quản ở Tế Châu của Đông Thục quốc đã viết rõ ràng tình cảnh (tình hình + hoàn cảnh) nơi này dâng lên, nhưng Hoàng Đế vẫn chẳng hề quan tâm, mặc kệ sống chết của dân chúng.  
Thái Thú Tế Châu là một lão đầu tử ước chừng khoảng năm mươi tuổi, là người cố chấp lại bảo thủ.  
Mấy năm qua, dân chúng từng người một, bỏ chạy trối chết rời xa quê hương của mình, mắt nhìn thấy hơn ba ngàn người nay chỉ còn lại không tới tám trăm, thế nhưng hắn vẫn kiên trì một ngày ba lần, đi cầu trời cho mưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/39521/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.