Như Thương cũng vì nội lực phản lại mà bị bắn ra ngoài, phần lưng đụng vào một pho tượng khắc ngọc đổ nát, lúc đập vào nàng lập tức phun một ngụm máu.
Một ngụm máu này thiếu chút nữa nôn đến nàng ngất xỉu, vốn trong lúc động đất mãnh liệt nhất bị văng quật thất điên bát đảo, bây giờ lại bị đập vào, Như Thương chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng suýt nữa bay ra ngoài!
Nhưng nàng không thể không ra tay, đếm tới năm giây, đã là cực hạn để bảo vệ tính mạng Chử Thiên Minh!
Nếu để cho hắn tiếp tục liên tục truyền chân khí, đến lúc đó coi như có thể để cho vị hoàng đế này sống thêm mười ngày nửa tháng, nhưng chính hắn lập tức trở thành đèn cạn dầu.
Chử Thiên Minh đương nhiên hiểu Như Thương là vì hắn, sau khi thân mình ổn định lập tức quay sang nhìn cha mình, thấy đã có hơi thở, lúc này mới vội vàng đi xem Như Thương.
Đợi đến lúc nhìn qua, lại phát hiện người vốn vừa được cứu ra yếu đuối không thể cử động - Tiêu Phương đang cố gắng từng chút từng chút bò về phía Như Thương ngã xuống.
Vốn là một thân áo trắng đã sớm không còn màu sắc vốn có, rất nhiều chỗ đã rách lộ cả da thịt.
Hắn đã gặp qua dáng vẻ thường ngày của Tiêu Phương, dường như là nam tử hoàn mỹ nhất thế gian.
Nhưng lúc này, ở trên người Tiêu Phương hoàn toàn không nhìn ra chút đẹp đẽ nào.
Hắn bò rất khó khăn, cũng rất cố chấp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174481/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.