Nàng giống như phát điên dùng sức vươn cánh tay về phía bên kia, có cây tùng xanh biếc đổ xuống thẳng trên cánh tay của nàng—— Cô Độc Chứng không chút suy nghĩ, trực tiếp đưa cánh tay của mình qua thay nàng ngăn lại một kiếp!
Trong tiếng nổ lớn, Như Thương tựa hồ nghe được tiếng xương cốt Cô Độc Chứng vỡ nát.
Giọng nói kia giống như một đoạn xương gãy cắm vào trái tim của nàng, vô cùng vô cùng đau đớn.
Động đất dần dần yếu đi, Như Thương ôm cánh tay Cô Độc Chứng, trong lúc đó nước mắt rơi như mưa.
Nàng nói:
"Thiên Minh, ta cho là ta rất ngu ngốc, nhưng ngươi so với ta còn ngu ngốc hơn!"
Lúc này Cô Độc Chứng chỉ có thể dùng một cánh tay ôm bả vai nàng, sức lực cũng không giảm, thậm chí so với dùng hai cánh tay còn chặt hơn.
Hắn nói:
"Ta không thể nhìn ngươi bị thương ở trước mắt ta, từ lúc bắt đầu đã vậy!"
Cánh tay bị cây tùng đập vào truyền đến đau đớn thấu xương, lại bị hắn cố nén vào, trên mặt không thấy nửa điểm khác lạ.
Cuối cùng động đất cũng đã ngừng.
Bốn phía không thấy sắc trời, bụi đất cuồn cuộn quét đến, thổi đến khiến hai người không mở mắt ra nổi.
Thật vất vả chờ đợt gió này đi qua, Chử Thiên Minh vội vàng cắn răng đứng dậy.
Trải qua sự giày vò lần này, trên người hắn đầy vết thương, tuy không đến nỗi bỏ mạng nhưng thật sự cũng không nhẹ chút nào.
Như Thương muốn xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174466/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.