Bởi vì ngũ tạng đều dập nát, nàng phun ra rất nhiều máu, máu rất nhanh lan ra đầy đất nhìn thấy mà ghê người.
"Mạc Diên! Mạc Diên!" Hoàng đế Đông Thục gào to, tiêu điều lạnh lẽo bi thương, khiến cho lòng người đau buồn.
Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chử Thiên Minh đang đứng sóng vai với Tần Như Thương.
Một người tỏa ra khí phách, một người xinh đẹp nhưng lạnh lẽo kinh người.
Hắn nói:
"Tại sao lại làm như vậy? Hai mươi năm rồi, tại sao kết quả vẫn là như vậy?"
Cô Độc Chứng thản nhiên nhìn Mạc Diên được hắn ôm vào trong ngực, mấy tháng trước lần đầu tiên bước vào hoàng cung thành Tấn Dương, hai người đứng ở cửa Liên viện nói chuyện với nhau một lần, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Mạc Diên thích người đàn ông này, hắn sớm nên đoán được!
"Nếu như ngươi nhận một chưởng này, nhiều nhất nằm mười ngày sẽ không mất mạng!"
Đúng vậy, hắn cũng không sử dụng toàn lực.
Mặc dù trong lòng phẫn hận, nhưng vẫn tồn tại lý trí.
Đông Thục không thể loạn, vị hoàng đế này cũng không thể chết!
Nhưng Mạc Diên tới nhận thay một chưởng này, nữ tử yếu đuối sao có thể chịu được.
"Ý trời! Đây đều là ý trời!" Hoàng đế Đông Thục rống một tiếng dữ dội, rồi nhìn Cô Độc Chứng nói: "Là mẫu thân ngươi nói cho ngươi phải không? Nàng hận ta hai mươi năm, nhưng không chịu nghe ta giải thích. Nếu như trẫm nói cho ngươi, chuyện vốn không phải như vậy! Ngươi sẽ tin sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174450/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.