Như Thương đàng hoàng lắc đầu:
"Không có! Thiên Minh, tâm tư của ngươi, ta không hiểu được."
Hắn cười khẽ, mở miệng nói:
"Thật ra thì có tên cũng rất tốt, ít nhất ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Thiên Minh. So với “họ Chử” thì lọt tai hơn nhiều! Như Thương, vì sao ngươi lại nói mình đoán không ra?" Trong lời nói của hắn lộ ra nồng đậm khổ sở. "Thật ra thì không phải không đoán được, chỉ là ngươi không muốn đoán mà thôi! Hoặc là luôn đoán theo phương diện tiêu cực!"
Nàng không nói, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ.
Cô Độc Chứng đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, khi nàng cảm thấy không được tự nhiên, hắn đã mạnh mẽ kiên định kéo nàng lại gần hắn.
Cho đến lúc Như Thương trợn mắt nhìn, mới tiếp tục mở miệng nói:
"Như Thương ngươi không công bằng! Ngươi luôn nghĩ về Tiêu Phương tốt! Dù cho hắn từng lừa ngươi, ngươi cũng không ngừng tìm lí do biện hộ cho hắn, luôn luôn tha thứ. Nhưng đối với ta thì khác? Dù ta không làm gì, ngươi cũng theo thói quen nhận định ta không tốt. Giống như lúc ở đại trạch ngoài thành, khi ta nói để Tây Dạ xâm nhập Đông Thục, ngươi cho rằng ta chắc chắn sẽ giết hại dân chúng."
Trong lời nói của hắn hàm chứa uất ức, cũng mơ hồ mang theo chút oán giận.
Như Thương không thể phản bác, bởi vì những gì hắn nói hoàn toàn đúng.
Trên phương diện này, nàng đối với Cô Độc Chứng và Tiêu Phương, quả thật đối xử rất không công bằng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174386/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.