Loại này cười làm cho Như Thương sợ hết hồn, cho đến nay cảm xúc Cô Độc Chứng đều rất kín kẽ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười thành như vậy.
Vì vậy ngẩng đầu lên, trong ánh mắt còn có chút bất mãn.
"Ngươi cười cái gì!"
Hắn chỉ thẳng vào nàng, thật vất vả mới ngưng lại tiếng cười, sau đó mới nói:
"Ta cười ngươi vòng vo nói nửa ngày, hóa ra là bởi vì sợ khi Tây Dạ đến xâm phạm giết hại dân chúng dọc đường! Nhưng mà Như Thương, ngươi cho rằng ta tàn ác tới mức như thế, chẳng lẽ ta chính là xem mạng người như cỏ rác sao?"
Trong ánh mắt Như Thương mang theo dấu hỏi với nghi ngờ, lại nghe được hắn tiếp tục nói:
"Ngươi hiểu lầm!"
Cô Độc Chứng đến gần vài bước, rồi cúi người xuống ở trước mặt Như Thương, dùng bàn tay chống lên ghế dựa, nhìn dáng vẻ rất giống hạ xuống trên cánh tay nàng, nhưng cuối cùng vẫn là thay đổi lựa chọn.
"Ngươi vẫn chưa hiểu được Tây Dạ! Mặc dù nơi đó cũng có quân trấn quốc, nhưng mà về phần binh lực so với Đông Thục thật sự khác rất xa. Coi như bọn họ dẫn theo toàn thể quân trấn quốc ra ngoài, sợ là ngay cả Hách quốc cũng không ra được, đã bị tướng sĩ biên quan giết cho không lưu lại một mảnh giáp!"
"Như Thương, người Tây Dạ dựa vào chính là xà cổ, chứ không phải đại quân. Mà ta, cũng bởi vì biết bọn họ sẽ không mang theo đại quân xâm phạm, cho nên mới phải đề nghị với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174285/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.