Đối với Cô Độc Chứng đứa nhỏ này có một loại như vừa sợ hãi vừa sùng bái kính nể, hành động thân cận của Mai Mai vừa rồi còn có bộ dáng phản ứng của Cô Độc Chứng rõ ràng là không thích, hiển nhiên đã chạm đến kiêng kỵ của hắn.
Mai Mai dậm chân, làm mặt quỷ với Quỷ Đồng, nhưng cũng không còn quấn lấy Cô Độc Chứng nữa.
Lúc này, Lưu Thắng người tự xưng là quản gia vừa đi tới, nhìn mọi người bọn họ hành lễ xong, sau đó nói với Cô Độc Chứng:
"Đại thiếu gia! Ngoài cửa có người muốn gặp ngài!"
Vừa nghe lời ấy, Mai Mai liền vui vẻ cười "Hì hì" một tiếng.
Ngay cả Vạn Sự Thông cũng cười lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Như Thương giơ lên ngón tay cái, nhẹ nhàng nói:
"Cô nương quả nhiên phán đoán chính xác!"
Mai Mai níu lấy quản gia kia trực tiếp mở miệng hỏi hắn:
"Có phải có một quái nhân toàn thân trang phục đen, còn có một tiểu cô nương y phục trắng hay không?"
Quản gia cười theo, phụ họa nói:
"Vị tiểu gia này đúng là tiên tri, nói rất đúng!"
Quản gia kia ăn nói đưa đẩy khiến cho người ta thật không nói nên lời, hai mắt Như Thương trợn trắng, chỉ nghe Cô Độc Chứng lười nhác nói:
"Khách quý đến rồi!"
Vạn Sự Thông liếc mắt nhìn Như Thương một cái, rồi sau đó nói với quản gia nọ:
"Đi mời khách quý vào đi! Sau đó chuẩn bị trà!"
Lưu Thắng xoay người lại đi ra ngoài mời người, Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174257/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.