Cho nên bị nhận ra, nàng cũng không ngạc nhiên.
Nhưng nàng vừa mở miệng nói chuyện, Liên Nhi lập tức "Di" một tiếng.
Sau đó, nàng đi về phía trước hai bước, đứng lại lập tức mở miệng hỏi:
"Giọng nói của ngươi rất quen thuộc, hình như là... Hình như là..."
Nữ hài nghiêng đầu rất nghiêm túc suy nghĩ, trong nháy mắt giống như nghĩ tới những điều gì, nhưng lập tức lại lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt hiện lên một tia thống khổ.
"Không thể nào. Bọn họ đều đã chết rồi, tất cả mọi người đều chết hết, cũng chỉ còn lại có một mình ta!"
Khi đứa nhỏ nói lời này, thống khổ trên mặt càng lúc càng đậm.
Thậm chí nàng ngồi xổm xuống, dùng đôi tay vòng quanh bản thân, sau đó liều mạng lắc đầu, vừa lắc vừa nói:
"Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đã chết nhưng còn muốn để lại ta một mình? Tại sao phải giết nhiều người như vậy? Tại sao không để cho ta chết đi!!"
Liên Nhi mất bình tĩnh, Như Thương nhìn vào trong mắt, thật sự có xúc động muốn tiến lên ôm lấy hài tử.
Nhưng nàng cuối cùng không nhúc nhích.
Bởi vì Đại Tế Ti kia đã đi đến bên cạnh Liên Nhi, từng phát từng phát nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đồng thời dùng giọng nói rất nhẹ nhàng, ôn nhu, có thể khiến cho người nghe cảm thấy tinh thần yên tĩnh, nói với nàng:
"Đều đã đi qua! Tất cả đều đã qua! Thanh Liên là công chúa, Thanh Liên không cần suy nghĩ những chuyện này nữa!"
Rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174239/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.