Đối với người sư muội trên bức họa kia, nàng chưa bao giờ hỏi nhiều, cho nên biết rất ít.
Nhưng nếu như Tiêu Phương thật sự bởi vì không giải được khúc mắt với La Sính mà lựa chọn trốn tránh, như vậy, nàng về sau phải đi đâu tìm hắn đây?
Khi nàng đã làm xong tất cả mọi chuyện, phải đi nơi nào?
Nếu quả thật ở trong Tần Lĩnh cũng không thấy Tiêu Phương, vậy tòa Nhàn Nhã Sơn Trang với nàng mà nói, còn có ý nghĩa gì?
.....
"Sắc trời tối rồi, gió lạnh, ta đỡ ngươi đi vào có được hay không?"
Vẫn luôn đi theo ở bên cạnh Vạn Sự Thông rốt cuộc mở miệng nói chuyện, Như Thương lúc này mới phát hiện, thì ra là mình đã đứng ở chỗ này từ ban ngày cho đến trời tối.
Vừa ngẩng đầu, lại đột nhiên có một dòng chất lỏng tràn ra hốc mắt.
Vẻn vẹn chỉ có một giọt, "Xoạch" một tiếng rơi vào trên boong thuyền, nổi lên đám bụi một ít bọt nước.
Vạn Sự Thông sững sờ đến vô thần, kinh ngạc nhìn về phía mặt đất, thật sự rất khó tin đó là nước mắt của Tần Như Thương rơi xuống.
Hắn vẫn luôn cảm thấy nữ tử này kiên cường đến có chút đáng sợ, cũng có chút cường đại đáng sợ.
Hắn kính trọng nàng, sợ nàng, sau đó cũng ngưỡng mộ nàng.
Nhưng cho tới bây giờ mới phát hiện, dù kiên cường thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử.
Nàng cũng sẽ khóc, cũng sẽ cười, cũng sẽ bất lực, cũng sẽ luống cuống.
Trong lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3174195/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.