Vẻ mặt Cô Độc Chứng vô tội:
"Ta quả thật không có nghe thấy!"
"Vậy ngươi đang làm gì?"
"Ta đang nhìn trời!" Đáp án nói ra khỏi miệng như là chuyện đương nhiên.
Tần Như Thương bị hắn chỉnh đến không thể phát cáu, nhưng cũng cố tình nói đến cùng với hắn, vì vậy lại hỏi tiếp:
"Nhìn trời làm cái gì?"
Lần này, Cô Độc Chứng đúng là rất nghiêm túc mà suy nghĩ một lát, sau đó mới trịnh trọng trả lời:
"Ngươi không cảm thấy rằng, dùng tư thế và góc độ này ngước nhìn lên bầu trời, là bản lãnh đặc biệt mà loài người chúng ta có sao? Bất kỳ loài động vật nào cũng không có biện pháp ở tình huống ngẩng nửa đầu, hai mắt nhìn thẳng đến bầu trời, cũng chỉ có con người mới có thể."
"Cho nên thế nào?"
"Cho nên phải nhìn nhiều một chút!" Hắn nhẹ giọng trả lời, rồi sau đó vẫy vẫy tay, ý bảo không tiếp tục đề tài này nữa.
Rồi chuyển hướng sang Như Thương, thì phát hiện đối phương đang học bộ dáng của hắn cũng nhìn lên bầu trời.
Dáng vẻ lúc này có cảm giác gì đó rất xa lạ, không dễ bị người suy xét, hắn nhìn vào trong mắt, nhưng cũng không nghĩ ra.
Cô Độc Chứng đương nhiên không hiểu, thật ra thì yêu thích nhìn bầu trời không chỉ là dành riêng cho hắn, đó cũng là chuyện Tần Như Thương thường làm nhất trong bốn năm nay.
Bởi vì nàng biết, cuộc sống không gì là không thay đổi, chỉ có mảnh trời này là cái vĩnh hằng, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173977/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.