Lời nói của hắn đầy oán giận, bên trong bao hàm một tình cảm nồng đậm yêu nước bảo hộ dân chúng.
Giọng nói giống như lên án đang thay trời hành đạo, tất cả chuyện xảy ra đều tính lên đầu của Cô Độc Chứng.
Như Thương suýt tý nữa cười không ra tiếng, chẳng trách được người này vừa bắt đầu liền thừa nhận thân phận Cô Độc Chứng là thái tử tương lai.
Thì ra nguyên nhân đặc sắc là ở chỗ này!
Lời đối phương vẫn đang tiếp tục, tình cảm xúc động phẫn nộ so với vừa rồi càng nhiều hơn chứ không kém:
"Không nên trở về thì người cũng đã trở lại! Đông Thục gặp nạn! Thân là con dân của Đông Thục, chẳng lẽ các ngươi không biết Tây Dạ Quốc là một nơi như thế nào sao? Đó là nơi được làm bằng đá quý ở giữa Sa mạc Tháp Đạt Lý, mặc dù xinh đẹp, nhưng cũng có độc! Nhớ năm đó mấy chục vạn đại quân ta cũng không làm gì được, bởi vậy mới đưa thái tử đi hòa giải. Đáng tiếc, ngày tháng tốt lành chỉ có hai mươi năm, lúc này vị thái tử chúng ta lại chạy đến đây!"
Hắn vừa nói vừa thúc ngựa qua lại ở giữa sân vài vòng, lúc thì chỉ chỉ phòng ốc bị bỏ trống, lúc thì vì sự suy bại của cửa tiệm mà thở dài, phần vô cùng đau đớn nhìn vào trong mắt người ngoài không biết vì sao mà chân thành đến thế.
"Người Tây Dạ giỏi nuôi rắn! Người Tây Dạ giỏi sử dụng độc! Người Tây Dạ còn có thần linh tôn kính, còn có thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173955/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.