Chử, hắn đương nhiên biết hoàng tộc Đông Thục họ Chử, hắn cũng luôn cho rằng bản thân họ Chử.
Người Tây Dạ cũng không giấu diếm họ của hắn, nhưng lại chưa bao giờ nhắc đến tên hắn, cũng chưa từng đề cập Đông Thục Trung Nguyên rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với hắn.
Cho tới nay, hạ nhân Tây Dạ gọi hắn là tiểu chủ, thầy cúng tế gọi hắn là Chử công tử.
Hắn cũng không để tâm ý nghĩa tên họ và xưng hô, thời gian hai mươi năm, hắn ngụy trang bản thân thành một động vật ngủ đông không tỉnh, lừa gạt được mọi người.
Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ chạy ra Tây Dạ, thầy cúng tế biết điều bí mật này, hình như Vương và Vương Hậu Tây Dạ cũng biết. Nhưng mà chưa từng có người nào đứng ra ngăn cản.
Bởi vì bọn họ biết, cho dù hắn rời khỏi sa mạc, cuối cùng vẫn phải quay trở về. Trí nhớ của hắn đều bắt đầu từ Tây Dạ, nên chỉ có thể xem nơi đó là nhà, là tổ.
Sở dĩ muốn đi ra ngoài nhìn xem một chút, chẳng qua là ở trong đầu có một số hình ảnh thường xuyên hiện lên quấy phá. Những hình ảnh đó, con người và cách ăn mặc đều không giống với người Tây Dạ, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Sau này hắn biết, địa phương những người đó xuất hiện gọi là Trung Nguyên, những người đó được Tây Dạ gọi là người Trung Nguyên.
Hắn đã từng nghe được người Trung Nguyên nói chuyện, không giống với giọng nói Tây Dạ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173940/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.