Đường trở về vô cùng thuận lợi ngoài dự đoán, ngọn núi này tựa như là có linh tính, khi bọn hắn đạt được mục đích, tất cả mọi thứ làm trở ngại đường đi cũng không còn tồn tại nữa.
Mọi người lên núi đỉnh, dọc theo phương hướng ngược lại đi trở lên đồi núi, rồi từ chỗ đó đi xuống dưới, cuối cùng đã thấy xe ngựa vẫn còn đỗ lại ở chân núi.
Cũng may hiện nay là mùa hè, cỏ cây dưới chân núi tươi tốt, cho dù ngựa bị cột lại nhưng chỉ cần đầu nó nhếch qua một chút là có thể ăn no.
Mọi người vội vàng lên ngựa, một đường gấp rút chạy đi, vào sáng ngày thứ tư chạy về đến ngoài thành Thục Đô.
Nhìn cánh cửa thành đang khép chặt, Như Thương đột nhiên không có dũng khí tiến vào.
Nàng mở ra một trang sách thuốc miêu tả đầy đủ giải dịch độc, sau đó đưa tới trước mặt Cô Độc Chứng:
"Hoặc là cầm lấy đi vào, hoặc là cẩn thận xem lại một lần nhớ cho kĩ. Ta... Không theo các ngươi đi vào."
Cô Độc Chứng liếc mắt nhìn nàng, rồi nói:
"Vốn cũng không dự định để ngươi đi vào!" Thấy nàng nhíu mày, bổ sung tiếp một câu: "Không phải thân thể ngươi chỉ là người bình thường sao! Dịch độc còn chưa có loại bỏ, đi vào tự tìm chết?"
Nàng không nói nữa, đẩy thi thể La Sính đến trước mặt hắn, sau đó tự mình xoay người trở lại ngồi vào trong xe.
Quỷ Đồng gãi gãi đầu, tự nói:
"Như Thương tỷ tỷ tức giận?"
Không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173917/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.