Cô Độc Chứng thấy nàng có hành động, cũng nhanh chóng đứng lên, tự mình nhận lấy thi thể từ trong tay của nàng, sau đó trả lại cuốn y thư cho nàng.
"Ngươi cất kỹ, ta cõng nàng." Nói nhỏ một câu, rồi vác thi thể lên lưng của mình.
Mặt của La Sính rũ xuống ở bờ vai Cô Độc Chứng, nếu không nhìn đến thân thể, thật sự là một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
Như Thương không nhìn, không muốn cảm xúc bên trong xen lẫn quá nhiều tâm tình phức tạp, khiến cho nàng thấy khó chịu.
Liền xoay người lại, đối mặt chính là tuyết đọng khắp nơi trên núi. Bụi rậm xanh biếc trên tòa núi cao lúc này đã một mảnh trắng xóa, nhìn không ra mặt thật vốn có của nó.
Cô Độc Chứng nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng Như Thương hiểu ý tứ của hắn là tuyết quá nhiều đường lên núi sẽ rất trơn, làm chậm trễ thời gian.
Đây là chuyện do nàng ra tay giải quyết, Như Thương không từ chối, chủ động đi lên vài bước, hít sâu một cái, từ đan điền (vùng dưới rốn) tích trữ nội lực sau đó chậm rãi nâng lên.
Oanh!
Trong tức khắc, giữa bầu trời vang dội một tiếng sấm, cũng vào lúc đó hai luồng sương mù đỏ trong mắt Như Thương bỗng nhiên nổi lên, đỏ rực bừng bừng, lập tức liền bao phủ hai mắt của nàng.
Quỷ Đồng đối với thay đổi của Như Thương mỗi khi dẫn mưa vẫn luôn có chút hoảng sợ, hài tử trốn ở sau lưng Cô Độc Chứng, cũng không dám liếc mắt nhìn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173913/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.