Như Thương không vội, kiên nhẫn đợi.
Cũng không lâu lắm tiếng bước chân lại trở về, tiếp theo chợt có thứ gì đó bị người từ phía trên thả xuống đây.
Thẳng suốt buông xuống đến trong tầm tay nàng, Như Thương sờ vào thì ra là sợi dây mây. (cây mây và dây leo quấn lại)
"Có chút gai đâm, ngươi chịu đựng một chút!" Cô Độc Chứng nhắc nhở, cùng lúc đó, Như Thương đã cầm chặt sợi dây mây, thân thể mượn thế nhanh chóng bám vào trèo lên.
Khi gần đến cửa động, Cô Độc Chứng đưa tay kéo nàng một cái, lại vuốt phài một tay máu tươi của nàng.
Như Thương há miệng thở nhẹ một tiếng, rồi mở ra bàn tay, lớp trên đều bị dây mây xước làm bị thương nứt nẻ, máu tươi lần lượt chảy ra, có chút dọa người.
Nàng vung vẫy vài cái, rồi xé vải vóc quần áo dùng sức đè lại, liên tục xoa bóp một hồi, lúc này mới buông tay ra, may mà máu đã ngừng chảy.
"Lúc chạy trốn có lẽ đi sai đường, gọi các ngươi cũng không thấy các ngươi xuất hiện, không cẩn thận bị rơi đến chỗ này." Như Thương bất đắc dĩ nói qua tình huống ban nãy, rồi nhìn bốn phía một vòng, sau đó đưa tay chỉ vài nơi.
Chỉ đến mấy chỗ có cây cọ đen tồn tại, từng cây từng cây, giống như là ác thần canh giữ vùng rừng núi này, liếc mắt nhìn một cái liền khiến người rợn cả tóc gáy.
Biểu tình Cô Độc Chứng vẫn không có biến hóa rõ ràng, nhiều lúc Như Thương thật không biết là nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173847/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.