Cô Độc Chứng cũng phát cáu, chẳng qua năng lực kiềm chế của hắn rõ ràng tốt hơn Như Thương, trừ bỏ rống to một tiếng, lại bình tĩnh giống như lúc ban đầu, nói tiếp:
"Tạm thời Tiêu Phương không có việc gì, hắn có hương liệu đặc chế bảo vệ cơ thể, trong một thời gian dịch khuẩn không tiếp cận được thân thể của hắn. Nhưng ngươi không thể được, trên người ngươi vừa nội thương vừa ngoại thương, chỉ sợ đi vào dễ mà trở ra lại khó."
Mỗi câu hắn nói đều có lý, Như Thương nhắm mắt cố gắng điều chỉnh hô hấp, bởi vì tức giận mà hơi thở trở nên dồn dập, rồi mới nói:
"Vậy bây giờ làm sao?"
Thấy nàng không kích động nữa, Cô Độc Chứng mới thử nới lỏng cánh tay của nàng ra, đồng thời đi qua xem xét vết thương cho nàng, nói tiếp:
"Tiêu Phương muốn cứu người."
Như Thương cười khổ, dường như chuyện này mới đúng là hợp tình hợp lý. Tiêu Phương nếu không chịu ra ngoài, vậy thì nhất định là có quyết định của chính mình.
Hắn là người có tấm lòng lương thiện, sao có thể đứng nhìn toàn bộ mọi người trong thành đang bị ôn dịch xâm hại chết thảm thương.
Cứu người, là chuyện hắn nhất định sẽ làm.
"Cứu thế nào?" Nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Chỉ có một mình hắn, làm sao có thể cứu được nhiều như vậy."
Cô Độc Chứng nhìn nhìn nàng, lại nhìn qua Quỷ Đồng, đột nhiên cất tiếng hỏi:
"Nếu như chúng ta có thể giúp được việc này? Các ngươi có nguyện ý hay không?"
Hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173773/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.