"Vậy cùng với thôn các ngươi có quan hệ gì?" Quỷ Đồng khó chịu ngột ngạt lên tiếng: "Thôn các ngươi cũng không có ngăn chặn a!"
"Có phải trong thôn cũng có người nhiễm dịch hay không?" Sắc mặt Như Thương nặng nề mà hỏi.
Người thanh niên gật đầu một cái, hiện rõ ra vài phần khen ngợi, nhưng rất nhanh lại lắc lắc đầu, nói:
"Cũng không đúng hoàn toàn! Thật ra trong thôn không có ai phát sinh bệnh dịch, nhưng lúc đầu khi những người đó đến tá túc, ban ngày người vốn còn rất tốt, ai ngờ đến buổi tối thì bắt đầu nóng lên, ngày thứ hai liền chết đi! Mọi người biết người nọ là trước khi ra khỏi thành đã bị nhiễm bệnh, cho nên cũng không dám ở lại trong thôn, từng người đều đã bỏ chạy."
"Vậy những người còn lại thế nào?" Lời nói là quỷ đồng hỏi, vừa hỏi vừa chỉ chỉ người trẻ tuổi: "Tại sao ngươi không chạy?"
"Chạy? Chạy đâu?" Thanh niên đáp về mặt tình lý đương nhiên! "Cái người đã chết được chôn rất sâu cũng rất xa, ta mới không tin trong thôn sẽ có dịch độc. Vả lại, ở đây còn có hai gia đình, đều là người già sáu bảy mươi, nếu đi hết bọn họ làm sao bây giờ? Vậy còn không phải chờ chết!"
Người thanh niên vừa nói, liền ôm lấy một bó cỏ vừa cắt xong đi tới cửa thôn, đồng thời cất giọng nói:
"Nếu các ngươi không sợ, cứ vào đây! Thích ở nhà nào thì ở nhà đó! Nếu như sợ, thì trở ra đi về phía trước!"
Như Thương không lên tiếng, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173736/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.