Không cùng bất luận kẻ nào nói lời tạm biệt, giống như chuyến đi Tây Dạ nguy hiểm này, từ trước tới nay cũng chưa từng có sự xuất hiện của hắn.
Tiêu Phương cứ như vậy từng bước rời đi, thân hình phóng khoáng tự nhiên giẫm đạp trên đất cát, nhưng không để lại một chút dấu vết nào.
Trong lòng Như Thương nhăn nhúm nhói đau, nàng nhớ được Tiêu Phương từng nói qua, người thương tâm đến cực điểm sẽ mất đi hồn phách. Mà người không có hồn phách, cho dù là đi cũng không để lại dấu chân.
Hiện tại, hắn đang thương tâm đến cực điểm sao?
Trách nàng lòng dạ ngoan độc, liên tiếp đem người bên cạnh đuổi đi.
Cho dù một khắc trước đó người ta vẫn còn ở đây giúp đỡ nàng xử lý hành trang, thậm chí khi đến một tòa thành, lúc cần bổ sung lại mấy vị thuốc đều làm rất tốt.
Bóng dáng áo trắng quẹo qua một khúc quanh, rồi biến mất không thấy nữa.
Lúc này Như Thương mới thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu liền thành công che giấu vẻ mặt uất ức.
"Đều tốt rồi sao?" Nàng cười nhạt hỏi, nhìn thấy cô độc chứng, lại nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể đóng xe ngựa, thật là lợi hại!"
Nàng nói lời này cố ý làm ra vẻ thoải mái, nghe qua không khác gì trước kia nhưng cô độc chứng chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng không có lên tiếng.
Như Thương nói chuyện một mình không cảm tháy thú vị, liền quay ngược lại dạy dỗ Quỷ Đồng, đánh xe ngựa nên làm như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173722/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.