Chương trước
Chương sau
Tứ chi khẽ uốn cong, súc sinh bị đau lập tức liền ngã ập xuống.

Từ lúc Quỷ Đồng ném ra cát chảy, đồng thời cũng thẳng người chạy đi như bay về phía trước.

Ý đồ của hắn thật rõ ràng, chính là muốn đỡ lấy Như Thương trước khi rơi xuống đất, không muốn để nàng lại bị tổn thương.

Nhưng mà không nghĩ tới, người còn chưa được đến gần, bạch y công tử vốn đang cưỡi trên lưng Lạc Đà đột nhiên bay lên.

Loại bay này đúng thật là bay, hoặc có thể nói là "Phiêu"! (tung bay hay là lơ lửng bay)

Cũng không thấy động tác hắn như thế nào, nhưng lại có thể trong nháy mắt ôm Như Thương trên Lạc Đà ngã xuống đất, bay lơ lửng trong không khí.

Dáng vẻ này rất tự nhiên, rất đẹp mắt, cũng rất...... Kỳ quái.

Quỷ Đồng hạ xuống đất không hiểu, hai mắt trừng lớn nhìn hai người đang bay lơ lửng ở giữa không trung, vẻ mặt trông như khó có thể tin được.

Lúc này cô độc chứng cũng vội vã quay lại, tiếng động khác lạ ở sau lưng không thoát khỏi tai của hắn.

Hắn biết tám chín phần mười là Quỷ Đồng sinh sự, nhanh chóng vòng trở lại, nhưng vẫn chậm một bước.

"Chủ nhân......" Quỷ Đồng thấy cô độc chứng, cũng chẳng quan tâm xin tội, trực tiếp chỉ vào hai người ở không trung, nói: "Bọn họ có thể bay?"

Biểu hiện cô độc chứng đối với chuyện này cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức ngạc nhiên giống Quỷ Đồng như vậy.

Hắn chỉ là hướng về phía không trung ôm quyền, mở miệng nói:

"Thân pháp tiên sinh thật tốt! Xin thứ cho ta không biết cách dạy dỗ, Quỷ Đồng không hiểu chuyện, nhưng cũng không ác ý, xin tiên sinh đừng trách!"

Những lời này là thay thế thuộc hạ xin tội, Quỷ Đồng nghe hiểu được, sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống trong cát.

Tiêu Phương không lên tiếng, kết quả là Như Thương giả bộ tức giận, cuối cùng phải nói với Quỷ Đồng:

"Tiêu Phương có lòng tốt giúp đỡ chúng ta, sao phải làm khó dễ hắn? Ta với hắn sống cùng một chỗ đã bốn năm, đối với ta mà nói, Tiêu Phương chính là người thân, như phụ thân như huynh trưởng! Ngươi nếu như cứ nhất quyết không buông tha, ta...... Ta sẽ......"

Nàng không biết nên nói cái gì cho phải, theo bản năng nhìn qua cô độc chứng, lại thấy người này lại muốn mở miệng, liền nói tiếp theo:

"Ta sẽ không thừa nhận ngươi, ngươi cũng không cần phải gọi ta là chủ nhân! Sa mạc rộng lớn, tự đi mà kiếm sống!"

_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.