Tiêu Phương cũng không biết làm sao, từ trong cổ tay lấy ra một cái hộp vuông rất nhỏ, mở ra bên trong có vài cây ngân châm nho nhỏ tinh xảo.
Tay nâng châm hạ xuống, thành công ngăn cản cơn ho của Như Thương.
"Có ngươi ở đây thật tốt." Nàng không thể không cảm kích khen ngợi: "Có bàn tay thần y của ngươi ở bên cạnh, ta sẽ không chết được."
"Nói bậy bạ gì đó." Tiêu Phương nhẹ khiển trách: "Có chết hay không, sao cứ mãi nói bên miệng làm chi?"
"Ân." Nàng gật đầu: "Được, không nói chết, ta nghe lời tiên sinh." Nàng lại cười, vẫn như cũ xinh đẹp như hoa, nhưng không có cái loại biểu thị rực rỡ khỏe mạnh: "Thật ra thì cũng không có gì đáng ngại."
Giọng nói phát ra vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lỗ tai cô độc chứng ngồi ở bên ngoài lều vải vẫn đang chuyển động, loáng thoáng dường như có thể nghe.
"Tiên sinh ngươi xem, ta đây không phải tìm được hai người giúp sao!" Như Thương cười yếu ớt: "Nếu như không có bọn họ, bộ dạng này của ta e là không bò nổi ra Vương Cung Tây Dạ."
Nàng cố tình nói rất thoải mái, không muốn Tiêu Phương lại vì nàng lo lắng.
Nhưng Tiêu Phương quả thật không phải là người dễ gạt, nghe nàng nói như vậy, chẳng những không yên tâm, ngược lại còn nhíu mày lắc đầu, trả lời nàng, nói:
"Giúp đỡ? Sợ là không đánh không quen biết chứ?"
Như Thương không nói gì, có chút thất bại nhìn về phía Tiêu Phương. Nhiều năm như vậy, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173693/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.