Ba người rất nhanh chạy sâu vào trong đại mạc, hai canh giờ liên tiếp không ngừng chạy về phía trước, khi quay đầu nhìn lại một tòa Vương thành Tây Dạ đã sớm biến mất ở trong cát vàng.
Mưa to chỉ vì Tây Dạ mà xuống, rời khỏi Tây Dạ chưa đến ba dặm đường (1 dặm = 1/2km) nơi đâu cũng vẫn là đầy trời cát vàng.
Mọi người đi được đến nửa đêm, cuối cùng cũng dừng chân lại.
Tiêu Phương dừng lại trước tiên, sau đó chỉ chỉ Như Thương, lại nhìn cô độc chứng cùng Quỷ Đồng theo tới phía sau nói:
"Không thể chạy nữa, nàng chịu không được." Rồi sau đó vỗ vỗ một bao gì đó của bản thân treo trên lưng Lạc Đà, nói: "Ở đây có cái màn, có thể làm phiền hai vị giúp đỡ dựng lên hay không? Ta phải xem xét vết thương cho A Thương."
Cô độc chứng gật đầu, tự xuống Lạc Đà đi lên cầm lấy tấm màn.
Quỷ Đồng cũng đi xuống theo, lại ngẩn người không biết phải làm sao đi làm.
Màn là cái gì? Cái từ này đối với hắn mà nói thật mới mẻ.
Nhưng Quỷ Đồng thật ra cũng rất thông minh, vô cùng vô cùng thông minh.
Cô độc chứng một bên mở ra hành trang một bên nói chút nguyên lý cơ bản cho hắn, hắn lập tức liền ghi nhớ toàn bộ, lại còn có thể bắt đầu thao tác.
Màn thời cổ vốn là đơn giản, không có nhiều nút thắt phức tạp, đều là từng đoạn từng đoạn cây trúc dựa theo kích cỡ không đều xuyên lại với nhau, cuối cùng dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173689/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.