Đồng thời vào lúc này, bên ngoài cửa thành có một người đứng đối diện trong mắt ba người.
Người này toàn thân áo trắng, mặc dù đã bị nước mưa làm ướt hết toàn bộ, nhưng vẫn không dính một hạt bụi nhỏ, thuần khiết thoát tục.
Ở phía sau hắn là hai con Lạc Đà, thân Lạc Đà chắc nịch, bàn chân thật lớn, đứng ở trong mưa to nhưng cả đầu cũng không cúi xuống, cứ như vậy đón mưa nhìn về phía trước.
Từ khóe môi Như Thương vẽ ra nụ cười, nàng cười thật sự đẹp mắt đến không gì sánh nổi, nhưng bởi vì thân thể khó chịu, cho nên so với khóc vẫn thấy không bằng.
"Tiên sinh đến." Nàng khẽ nói, rồi cố gắng lớn tiếng nói bên tai cô độc chứng: "Hắn là Tiêu Phương, người mình!"
Cô độc chứng nghe được rõ ràng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phương, lúc này mới chạy thẳng đến chỗ của hắn.
Tiêu Phương cũng hoảng sợ nhảy qua, hắn vì thấy mưa mới vội chạy đến.
Tuy rằng trước đó hai người không có giao hẹn, nhưng bầu trời Tây Dạ đột nhiên đổ mưa, không cần suy nghĩ cũng biết là Như Thương làm ra.
Hắn trước tiên dẫn hai Lạc Đà đã chuẩn bị tốt từ lâu nhanh chân chạy tới cửa cung, nhưng không nghĩ rằng đi ra ngoài có đến ba người, mà Như Thương lại được người cõng trên lưng.
"A Thương!" Thấy tình hình như vậy Tiêu Phương bước nhanh về phía trước, trực tiếp nắm lấy cổ tay Như Thương đang khoác trước người cô độc chứng, gấp giọng nói: "Sao lại thế này?"
Quỷ Đồng cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173683/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.