"Nguồn nước!" Lời này là Cô Độc Chứng nói, về phương diện này Quỷ Đồng hoàn toàn không biết gì thế giới ở bên ngoài, chờ hắn trả lời là không có khả năng.
Như Thương gật đầu:
"Không sai, đúng là nguồn nước. Ngoại trừ Lục Châu (ốc đảo trên sa mạc),nguồn nước ngọt lớn nhất chính là trời mưa. Các ngươi nghĩ, nếu như bây giờ Tây Dạ Quốc đột nhiên đổ xuống một trận mưa, hơn nữa còn là mưa to. Mưa to dữ dội khiến cho cát vàng biến thành bùn, lớn đến nỗi đường phố trở thành sông, vậy có phải sẽ làm cho mọi người hoảng sợ hay không?"
Lời của nàng khiến Cô Độc Chứng lập tức nhíu mày, trong nháy mắt, hình như hắn đã nghĩ ra được điều gì, lại nhìn về phía Tần Như Thương thì thấy đối phương đã hướng hai cánh tay từ từ ra trước duỗi thẳng, đầu cũng hơi ngẩng lên.
Hắn và Quỷ Đồng đều tự lui ra phía sau, nhưng nghe Như Thương vẫn đang tiếp tục động tác, mặc khác lại nói:
"Ta sợ một lát sẽ chống đỡ không nổi, ngươi cõng ta."
Dứt lời, cũng không nói thêm gì nữa, cánh tay hướng lên trên, động tác thật nhanh, thoáng cái đã nâng qua khỏi đỉnh đầu.
Lúc đầu căn bản không khác gì người bình thường, đột nhiên từ trong mắt nàng nổi lên hai vầng ánh sáng màu đỏ, ánh sáng đỏ càng ngày càng đậm, dần dần đến cuối cùng không còn nhìn thấy được tròng mắt của nàng.
Quỷ Đồng khiếp sợ, theo bản năng liền trốn đến bên cạnh Cô Độc Chứng, đồng thời run rẩy chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173672/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.