"Ngươi xem ngươi xem!" Như Thương dùng giọng nói nhẹ nhàng thoái mái, tận lực không để cho bản thân và Cô Độc Chứng ngột ngạt, tránh cho quỷ hài tử sinh ra khẩn trương. 
"Đầu hàng sớm một chút không phải tốt hơn sao? Việc gì phải chịu khốn khổ như vậy." 
Nàng là nói chân của nó! Về phương diện tổn thương là do một tay nàng gây ra, trong lòng có chút hối hận. Nàng có nội thương, quỷ hài tử có ngoại thương, một lát có thể ảnh hưởng hành động trốn khỏi đây?  
Nói tới, Cô Độc Chứng cũng có vết thương ở trên cổ, vừa bị người cắn, có điều so với hai người nàng, vết thương kia thật sự không tính là gì.  
Hài tử khẽ hừ một tiếng không để ý lời của nàng, nhưng mà Như Thương lập tức nghĩ đến bản thân cũng bị đối phương đánh cho trọng thương, không khỏi hậm hực khịt khịt mũi, thầm nói: Huề nhau!  
Cô Độc Chứng vẫn không nhúc nhích, đợi hài tử đến gần, rất nghiêm túc ngước lên dò xét hắn một lúc. Năng lực nhìn trong tối hắn mạnh hơn Như Thương, nhưng Như Thương cũng không thừa nhận, hắn ở trong bóng tối như vậy có thể thấy rõ được điều gì.  
Không có đi lại Cô Độc Chứng, Như Thương ngồi xổm người xuống, muốn xem vết thương quỷ hài tử một chút. Hài tử sống cô độc một mình, thói quen cảnh giác rất cao, đối với hắn mà nói, mỗi một động tác của người khác và tấn công bản thân đều có liên quan.  
Cho nên khi Như Thương vừa ngồi xuống, hắn theo bản năng liền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173646/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.