Đầu trùm khăn, mặt che kín tản đi ra ngoài, bộ mặt thực của Cô Độc Chứng cuối cùng cũng rơi vào trong mắt Tần Như Thương.  
Mặc dù là đêm tối, nhưng bão cát đã giảm nhỏ, xung quanh mờ nhạt nhưng cũng không giống như sương mù dày đặc.  
Nàng nhìn được rõ ràng, mở ra chính là gương mặt không có gì thay đổi nhưng vẻ mặt lại hiện lên mấy phần cô đơn.  
Người này xem ra có chút âm trầm, nhưng cũng không tính là quá mức đáng sợ. Hắn chỉ là cao ngạo, cũng cô độc.  
"Có ai còn sống hay không?" Rốt cuộc có tiếng nói truyền đến, tình hình gió thổi xem như bình yên ổn định.  
Hai người cùng nhau quay đầu, gặp phải sứ giả Tây Dạ có hơi chút béo phát ra tiếng kêu.  
"Còn sống thì phải lên tiếng!" Hắn lại hô một câu, sau đó bắt đầu tìm người mọi nơi.  
Tần Như Thương thầm hừ, không có nguy hiểm bọn họ mới có bản lãnh đến, còn vừa rồi thì không biết một đám lại trốn ở nơi nào.  
Lần lượt có người trả lời, cũng có người bắt đầu phun mạnh cát trong miệng, còn có một nữ tử khóc nói hai mắt của nàng không mở ra được.  
Có người bên hông vẫn còn treo túi nước, vội vàng lấy xuống đi giúp người khác rửa mắt, Như Thương thấy Liên Nhi đã được một tên nam tử trong đội múa đỡ lên, dẫn tới chỗ đám người đang tụ tập, tiểu cô nương bị hoảng sợ nhưng cuối cùng không có bị tổn thương gì.  
Nàng quay đầu muốn nói tiếng cám ơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-linh-dac-cong-phuong-muu-thien-ha/3173512/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.