Nam nhân nửa ngày không nói gì, cũng không có buông nàng ra, chỉ là dùng cặp mắt sâu thẳm nhìn cô, nhìn đến mức cả người cô sợ hãi.
"Ngươi đã bái kiến trời đất cùng bổn vương. tiến vào phòng tân hôn, cũng đã là Vương phi của Bản Vương phi, càng không nói đến ngươi là cháu gái của Phượng Thái sư, cho dù là hoàng hậu hay nương nương, là công chúa ngươi vẫn là người của bổn vương."
Phượng Ngâm Sương nghe xong có chút thấp thỏm, nàng nghĩ lại, Thanh Bình vương này bị truyền lại đáng sợ như vậy, tất cả nữ tử nghe thấy đều biến sắc, cho dù là chết cũng không chịu gả vào Thanh Bình vương phủ, nam nhân này nhất định thật lâu cũng không có chạm qua nữ nhân, nghe nói vương phủ này ngay cả một nha hoàn cũng không có, cho dù có một nữ nhân vẫn là ma ma bảy tám mươi tuổi, xem ra lời đồn này chưa chắc là sự thật.
Cho nên nàng đây quả thật là nhập "Hang hổ" rồi?. ngôn tình sủng
"Ta nói là thật!" Phượng Ngâm Sương nhịn xuống nội tâm bối rối nghiêm túc nhìn hắn, "Ta căn bản không cần phải lừa gạt ngươi, ta muốn gả cho Tam hoàng tử, nhưng bởi vì trời giáng mưa to, cùng với vị hôn thê của ngươi Thẩm tiểu thư lên nhầm kiệu hoa, cho nên bị khiêng đến Thanh Bình vương phủ, không tin ngươi có thể phái người đi Tam vương phủ tìm hiểu liền biết, bọn họ lúc này hẳn là cũng phát hiện tân nương có nhầm lẫn."
"Nếu ngươi thật sự là lên nhầm kiệu hoa, vì sao không sớm nói? Vừa rồi lúc bổn vương vén khăn trùm đầu lên, nhìn thân thủ ngươi nhanh nhẹn, nếu không phải bổn vương trốn nhanh, đêm động phòng hoa chúc này sẽ phải thấy máu, chẳng lẽ đổi thành Tam hoàng tử, ngươi cũng sẽ làm như vậy?" Hắn ta rõ ràng không tin những gì Phượng Ngâm Sương nói và cảm thấy nàng ấy đang nói dối.
"Đương nhiên... Không, kỳ thật ta đã sớm phát hiện không đúng, nhưng lại không dám nói, vừa rồi sở dĩ mạo phạm Vương gia, cũng là bởi vì những lời đồn đãi bên ngoài gây ra." Phượng Ngâm Sương lộ ra nụ cười nịnh nọt, "Là tiểu nữ tử ngu muội, vương gia võ công cái thế, chiến công hiển hách, há lại đáng sợ như lời đồn?"
Kỳ thật nam nhân này nhìn qua cũng không làm cho người ta có một loại cảm giác uy mãnh thô kệch, dáng người thon dài như ngọc, trên mặt tuy rằng bị che mặt nạ Lang Nha nhìn không rõ dung mạo, nhưng khí chất quanh thân lại rất tốt, làm cho người ta có một loại khí phách vô cùng tôn quý.
"Bọn họ nói không sai." Nam nhân nói chuyện rất bình tĩnh.
Cái gì, hắn đây là thừa nhận mình thật sự ham giết thành tính, thậm chí ăn thịt người uống máu người?
Vốn tưởng rằng sau khi trải qua những chuyện đáng sợ kiếp trước, đã không còn chuyện gì có thể làm cho nàng sợ hãi được hơn nữa, nhưng trước mắt phải đối mặt với "nguy hiểm" như vậy, bản năng của nàng vẫn sẽ sợ, lo lắng mình thật sự sẽ ở thời điểm hắn phát điên trở thành thức ăn trong miệng hắn.
Nàng có chút hối hận, nàng không phải sợ chết, mà là sợ khi nàng còn chưa báo thù xong đã bị Thanh Bình vương tra tấn đến chết.
Nếu như nàng không thể tận mắt nhìn thấy Nam Ngự Thiên cùng Tô Mạn Nhu trả giá thảm thiết, nàng cho dù làm quỷ cũng sẽ không cam lòng.
"Vương gia, người hãy thả ta đi, ta thật sự là cháu gái của Phượng thái sư, tất cả đều là một hồi sai lầm, hay là đừng để sai lầm tiếp tục phát triển."
Nam nhân lạnh lùng nhìn nàng: "Xem ra ngươi còn chưa hiểu được lời bổn vương, bổn vương đã nói, nếu đã bái thiên địa vào động phòng, ngươi sinh ra là người của bổn vương, chết là quỷ của bổn vương. Nếu ngươi đến bây giờ cũng không có loại giác ngộ này, vậy thì bổn vương chỉ có thể giúp ngươi nhắc nhở một chút."
Phượng Ngâm Sương còn chưa kịp phản ứng, đã đột nhiên cảm giác được thân thể chìm xuống, hắn thật sự đè nàng dưới người cứng ngắc, nới lỏng thắt lưng, hỉ phục màu đỏ đột nhiên buông lỏng ra.
Kiếp trước nàng đã gả cho người khác, cũng không phải chưa từng trải qua, cho nên nàng đương nhiên hiểu được điều này có nghĩa là gì.
Cho dù đây là thân thể năm năm trước của nàng, nhưng tâm lý của nàng rất khó thừa nhận loại chuyện này, cho nên nàng liều mạng phản kháng giãy dụa, nhưng nàng làm sao có thể chống đỡ được sức lực của nam nhân.
Đang lúc Phượng Ngâm Sương tuyệt vọng, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
"Vương gia, Tam hoàng tử mang theo người đã đến cửa thỉnh cầu thông truyền, hắn nói tân nương nhầm lẫn, yêu cầu lập tức đổi lại hoàng phi của hắn."
Phượng Ngâm Sương trong lòng run lên, bàn tay vốn phản kháng nhất thời buông lỏng.
Nam nhân vừa chuẩn bị nói chuyện, lúc này Phượng Ngâm Sương đột nhiên che miệng hắn lại, sau đó chủ động tiến lên áp lên đôi môi đỏ mọng, vươn tay tháo thắt lưng hắn.
Trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc, vừa rồi nàng không phải còn liều chết phản kháng sao, chẳng lẽ đây là đang lạt mềm buộc chặt?
Nhưng nếu Tam hoàng tử đã tới, như vậy chứng tỏ đích thật là tân nương nhầm lẫn, Tam hoàng tử đến đón nàng nàng hẳn là thập phần vui mừng, vì sao lại làm ra hành động như vậy?
Nam nhân kia không phản kháng, hưởng thụ sự nhiệt tình của nàng. Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, khóe mắt cô chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt, theo hai má trượt xuống, sau đó nặng nề rơi lên ngực anh, nóng bỏng.
Phượng Ngâm Sương kiếp trước còn một thân kiêu ngạo, chịu nhiều trọng hình như vậy đều cắn răng không chịu nhận tội, nhưng hiện tại, biết được súc sinh Nam Ngự Thiên kia đến đây, vì tránh cho nàng thật sự bị đổi trở về, nàng tình nguyện hy sinh trinh khiết xác thực cùng Thanh Bình vương với thân phận phu thê.
Cho dù thật sự bị Thanh Bình vương tra tấn đến chết, nàng cũng không muốn cùng Nam Ngự Thiên trở về.
Nam nhân nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng đã hiểu được đại khái, nàng rõ ràng là không muốn gả cho Tam hoàng tử.
Cái gọi là lên nhầm kiệu hoa cũng không đơn giản như hắn nghĩ.
Đủ rồi!". Hắn đẩy này ra
"Không đủ!". Phượng Ngâm Sương sắc mặt có chút bi thương, "Ngươi có phải là nam nhân hay không, không phải ngươi nói sao, bái đường rồi ta chính là thê tử của ngươi, ngươi bây giờ phải để ta, để ta trở thành nữ nhân của ngươi."
"Ôi..."Hắn nắm chặt cằm nàng, bắt nàng nhìn vào ánh mắt của hắn, "Bổn vương không đến mức thừa dịp thấy người gặp nguy mà lợi dụng, càng không có khả năng trở thành công cụ lợi dụng của một nữ tử nho nhỏ."
Hắn đã sớm nhìn thấu, không sai, nàng chính là muốn lợi dụng hắn, chỉ cần ngồi thật vững thân phận phu thê cùng hắn, Nam Ngự Thiên cũng không thể làm gì, nàng hiện tại lo lắng nhất chính là Thanh Bình vương sẽ trực tiếp đem nàng giao ra ngoài, nàng thậm chí còn không kịp tìm kiếm sự che chở của Thái sư phủ. Làm không tốt sẽ bị súc sinh Nam Ngự Thiên kia chà đạp.
Phượng Ngâm Sương cười lạnh: "Thật sự là không nghĩ tới, Thanh Bình vương uy danh lan xa lại là một tên nhát gan, bởi vì người tới là Tam hoàng tử ngươi liền sợ? Đừng quên ta đã bái đường thành thân với ngươi, hiện tại ta là thê tử của ngươi, ngươi nếu ngay cả thê tử của mình cũng không giữ được, như vậy cũng không tính là nam nhân."
Phương pháp kích tướng này của nàng rất tốt, nhưng nguyên khiến nhân nam nhân dính chiêu này cũng không phải vì điều này, mà là cảm thấy hứng thú với nàng.
Hắn tuy rằng rất ít khi hỏi chuyện triều đình, nhưng cũng biết trong phủ Phượng thái sư chỉ có một cháu gái, cùng Tam hoàng tử lưỡng tình tương duyệt, lang tài nữ mạo( trai tài gái sắc) một đôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho nàng không tiếc liều lĩnh gả đến Thanh Bình vương phủ ăn thịt người không nhả xương cốt như hắn? Hơn nữa vừa rồi nàng nghe nói lúc Tam hoàng tử tới, đáy mắt tràn ngập hận ý không phải gạt người.
Hắn kéo chăn gấm lên che dấu thân thể với quần áo không chỉnh tề của nàng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nữ nhân của bổn vương, không có bất kỳ người nào cướp được, bổn vương nói được, liền làm được!"