Chương trước
Chương sau
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau đầu đường cuối ngõ đều truyền khắp một tin tức, nói là hôm nay Phủ Kinh Triệu muốn thẩm tra xử lý quản gia phủ Thất hoàng tử ngộ sát công tử nhà Vương viên ngoại.
Dân chúng thích hóng chuyện náo nhiệt đương nhiên không ít, còn chưa mở xét, bên ngoài Phủ Kinh Triệu đã có rất nhiều người tụ tập lại nhìn ngó dáo dác.
"Lý quản gia này cũng không biết có vận xui gì, thế mà dính vào việc này,"
"Đúng thế, tôi nghe nói Lý quản gia này chỉ là đẩy người một cái, sau đó Vương công tử thân thể quý giá, không cẩn thận đụng chết rồi, theo lý thuyết cái này cũng không thể hoàn toàn trách Lý quản gia.”
"Suỵt, đừng nói nữa, người này có tội hay không có tội cũng không phải do chúng ta định đoạt, sắp mở xét rồi, nghe quan lão gia thôi."
Rất nhanh, phủ doãn Phủ Kinh Triệu Lương đại nhân ngay lúc các sai dịch mở đường, từ đằng sau chính đường đi đến.
Lương đại nhân năm nay hơn bốn mươi tuổi, ở tuổi này có thể ngồi ở vị trí phủ doãn Phủ Kinh Triệu, có thể thấy được người này là một tên gian trá khéo đưa đẩy.
Ông ta vừa ngồi xuống, đã đưa tay nói với tên sai dịch bên cạnh.
"Mang phạm nhân lên."
"Truyền lệnh, mang phạm nhân lên!"
Ngay lúc Lý quản gia được dẫn đến, người nhà họ Vương cũng đến, người đến chính là vị Vương phu nhân kia, bà ta nhìn thấy "Hung thủ giết người" Lý quản gia này, trên mặt lộ vẻ thống hận, cầm lấy khăn đứng bên cạnh vừa che miệng khóc, vừa chỉ vào Lý quản gia hùng hùng hổ hổ.
"Chính là ngươi cái tên hung thủ giết người này, trả mạng lại cho con trai ta!"
Dân chúng vây xem, có người nở nụ cười,
Người này không ai khác, chính là Tô Diễm cải trang lẫn vào bên trong đó, cô xuyên qua đấu lạp nhìn Vương phu nhân, trong mắt đều là mỉa mai.
Nếu không phải trước đó cô đã biết mánh lới này của người nhà họ Vương, thật đúng là sẽ cho rằng Vương phu nhân này "thương con sốt ruột" đến mức nào, đúng là rất giống.
Sau đó, Tô Diễm thu lại ánh mắt, nhìn qua chỗ khác.
Ánh mắt cô sâu kín, ôm ngực đưa ngón tay gõ nhẹ lên khuỷu tay, giống như là đợi người nào đó...
Lúc này trên công đường, thẩm vấn rõ ràng vẫn tiếp tục.
Phủ Kinh Triệu Lương đại nhân vỗ mộc bản, tức giận nói với Lý quản gia: "Quản gia phủ Thất hoàng tử Lý Lập, ngươi có thể nhận tội!"
Lý quản gia mặc một bộ áo tù quỳ gối dưới công đường, mới qua mấy ngày, thế mà đã gầy đi một vòng, trên người cũng có không ít vết thương, nhìn là biết ông ấy ở trong địa lao Phủ Kinh Triệu chịu không ít khổ.
Nhưng mà ngay cả như vậy, lưng ông ta vẫn thẳng tắp, nói với Lương đại nhân.
"Đại nhân, cho dù người có hỏi thế nào, tiểu nhân vẫn là câu nói đó, lúc ấy tiểu nhân không đẩy Vương công tử, là Vương công tử tự mình đụng về phía bên cạnh, tiểu nhân oan uổng!"
Vương phu nhân chỉ vào ông ấy: “Còn nói dối, Lương đại nhân, người cần phải làm chủ cho đứa con trai đáng thương đã chết đi của ta!"
Lương đại nhân hừ lạnh một tiếng, lúc này đưa ta.
"Lên kẹp, xem hắn ta có khai hay không!"
Tô Diễm trong đám người nhìn có sai dịch mang kẹp lên, mắt híp lại, tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, nhưng vẫn như cũ không có động tĩnh, cô chỉ nhìn về phía một góc tường khác, xem như chắc chắc nhất định có người sẽ đến.
Nhưng mà không biết, có thể kịp đến hay không.
Chính vào lúc này có một chiếc xe ngựa chạy gấp dừng lại trước cửa Phủ Kinh Triệu.
Sau đó, một người cuống quít nhảy từ trên xe ngựa xuống, cũng không nghĩ nhiều trực tiếp lao về phía đám người kia lên công đường.
"Nương! Nương người không sao chứ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.