Sáng ngày hôm sau. Bốp! Có một tiếng đập bàn vang lên, truyền ra từ trong thư phòng của phủ thừa tướng. Từ thừa tướng nhanh chân đi đến trước mặt Hắc Ưng đang quỳ ở dưới đất, nhìn cánh tay phải đang được băng bó của hắn, ánh mắt lạnh lùng. “Thật sự không thấy nữa?” Hắc Ưng cũng không dám nói là bọn họ "lâm trận bỏ chạy", cho nên mới bỏ lại Tô Diễm, chỉ nói là. “Hồi bẩm tướng gia, thật sự không thấy đâu.” “Sao lại không thấy?” Từ thừa tướng trầm giọng hỏi. “Không biết là cao thủ đến từ nơi nào, thuộc hạ và người của thuộc hạ đều bị trọng thương.” Hắc Ưng nói nửa thật nửa giả. Từ thừa tướng tức giận phất tay áo, lại đi qua đi lại vài vòng trong thư phòng, dường như là nhớ ra cái gì đó, lại hỏi. “Vậy Lục thị đâu rồi.” “Nữ nhân ngu ngốc này vì cứu Tô Diễm mà phản bội tướng gia, sau đó lại lấy mạng ra đỡ, thuộc hạ kiềm chế không được mà đã...” Hắc Ưng còn chưa nói xong thì Từ thừa tướng đã biết ý của hắn. Cũng chỉ là một con cờ mà thôi, vốn dĩ đã là nửa sống nửa chết, huống hồ gì lần này Từ thừa tướng không có dự định bỏ qua cho Lục thị và người của Lục gia, cũng chỉ chờ sau khi có được mật thư rồi thì sẽ xử lý người Lục gia. “Thôi được rồi, chết thì cũng đã chết, vậy thì xác của nàng ta đâu, có đưa về không.” Mặc dù không muốn phải xử lý thi thể của Lục thị, nhưng mà thân phận của Lục thị vẫn là con dâu ở phủ thừa tướng, bỏ ở bên ngoài vẫn là không tốt. Mắt Hắc Ưng thoáng chớp: “Lúc đó tình huống nguy cấp, thuộc hạ phải vội đi nên không đưa thi thể của Lục thị đi theo..." “Cái gì, hồ đồ!” “Nhưng mà tướng gia yên tâm đi, thuộc hạ đã cho người trở về tìm kiếm, đợi sau khi tìm được thi thể rồi thì sẽ đưa trở về.” Hắc Ưng vừa mới nói xong thì liền nhìn thấy ở bên ngoài có người hầu vội vàng chạy vào. “Tướng gia, tướng gia.” Mắt Từ thừa tướng lóe lên, ra dấu với Hắc Ưng, Hắc Ưng lập tức dẫn những người khác lui qua bên cạnh, sau đó Từ thừa tướng sửa sang lại quần áo của mình, cất bước đi ra thư phòng, nói với tên người hầu vừa mới chạy tới. “Mới sáng sớm, vội vã như vậy làm cái gì.” Người hầu chỉ về phía cửa phủ, nuốt một ngụm nước bọt: “Tướng gia, người mau nhìn xem, là người của phủ Kinh Triệu đến.” Từ thừa tướng cáo già đến cỡ nào, nghe thấy người của phủ Kinh Triệu đến thì lại nhớ tới lời nói của Hắc Ưng, trong lòng của ông ta đã suy đoán mục đích đến phủ thừa tướng của người phủ Kinh Triệu. Thu lại vẻ khác thường trong mắt, Từ thừa tướng làm như không có gì, thản nhiên nói. “Biết rồi, lập tức đến ngay.” Người hầu lui xuống, Từ thừa tướng đi vào thư phòng, lạnh lùng hỏi. “Có xử lý tốt hiện trường không?” Hắc Ưng gật đầu. “Thuộc hạ đã dặn dò người đi tìm Lục thị phải xử lý hiện trường cho ổn thỏa, về phần ngôi nhà gỗ đó cũng nên thiêu hủy luôn.” Lúc này, Từ thừa tướng mới hài lòng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, lui xuống đi, chuyện còn lại bổn tướng biết phải xử lý như thế nào.” Vì vậy, ngày hôm nay chuyện Lục thị, chính thê của đại công tử phủ thừa tướng bị sát hại ở bên ngoài, thi thể được bách tính đi ngang qua phát hiện đã đưa đến phủ Kinh Triệu đang được lan truyền nhanh chóng cả ngoài lẫn trong kinh thành. Mà đương nhiên Tô Diễm đang hôn mê không hề biết những chuyện này. Cô chỉ biết hình như là mơ một giấc mơ rất dài, cũng không biết trôi qua bao lâu, lúc này mới mở mắt ra. “A..." Đang muốn động đậy, lại phát hiện cả người khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn gấp trăm lần so với cái ngày mình mới xuyên đến đây, dường như bản thân không phải là của mình. “Đừng cử động.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]