Chương trước
Chương sau
Đối với phản ứng của Lục thị, Tô Diễm sớm đã đoán được, dù sao bạn đụng trúng một người, người đó liền nói bạn trúng độc, bạn có thể tin sao?
Hơn nữa, Lục thị là tức phụ của Từ gia, lại là chính thê, ăn uống nhất định đều được kẻ dưới chuẩn bị, không chút sơ sót, dù là hạ độc, thì nguồn độc ở đâu chứ…
Sắc mặt Lục thị biến đổi, giọng nói cũng bất giác run rẩy vài phần.
“Không…không thể nào, thức ăn của ta đều cho người thử trước, sao lại trúng độc, hơn nữa, ai sẽ hạ độc ta?”
Tô Diễm thấy nàng ta luôn phủ định đáp án của mình, đứng dậy, làm động tác cáo từ.
“Kết quả ta đã nói với phu nhân rồi, nếu phu nhân không tin, thì xem như hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt, từ biệt ở đây thôi.”
Thấy Tô Diễm muốn đi, Lục thị càng gấp, đích thân bước tới cản lại.
“Công tử, ta không phải có ý này, cũng không phải không tin ngươi, hôm đó ở Như Ảnh lâu, ngươi còn chưa bắt mạch đã biết bệnh tình của ta, hẳn ngươi không phải người tầm thường, nhưng mà…chuyện trúng độc này, khó tránh khỏi quá huyền ảo, ta quả thực nghĩ không thông.”
Lục thị đúng thật nghĩ không thông, nàng ta là con gái võ tướng, mặc dù tính tình cương trực, nhưng cũng không phải kiểu tùy tiện đắc tội người khác, huống hồ chi, nàng ta còn gả vào phủ thừa tướng, ai lại to gan đến mức ra tay với nàng ta.
Tô Diễm khẽ ngước cằm, thái độ vẫn không nóng không lạnh.
“Phu nhân đã không nghĩ rõ ràng, vậy thì tranh thủ khoảng thời gian này, suy nghĩ thật kỹ đi, đợi người lúc nào đó nghĩ thông rồi, lại đến thuyền nhỏ này tìm ta.”
Thấy Tô Diễm thật sự muốn đi, Lục thị hoảng thần.
“Thật xin lỗi, vừa rồi là ta có lỗi với công tử, không nên hoài nghi thực lực của công tử, công tử mời ngồi, chúng ta có gì từ từ nói.”
Tô Diễm thấy không sai biệt lắm, cũng biết có lợi nên thu, bèn khẽ ừ một tiếng, ngồi lại vị trí ban đầu.
Nhưng vì khúc nhạc đệm vừa rồi, Lục thị cũng không dám tiếp tục hoài nghi hay biểu hiện không tin Tô Diễm nữa, chỉ hỏi.
“Công tử, vậy đây là độc gì, nghiêm trọng sao?”
Tô Diễm bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Nói nặng thì không nặng, nhưng nói không nặng thì sao, người đã bị người ta lén lút hạ độc ít nhất nửa năm rồi, cho nên, dù là độc nhẹ, thời gian dài như vậy, cũng sẽ trở nặng.”
Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Lục thị lúc này.
“Ý ta nói, phu nhân có hiểu?”
Lục thị lại không phải kẻ ngốc, qua hôm nay gặp được Tô Diễm, hai người nói chuyện lâu như vậy, lại thêm đám đại phu tìm đến trước đây thậm chí kết quả bên phía thái y viện, đều nói cho Lục thị một chuyện.
Chính là, thực ra đám đại phu và thái y đó, đã biết nàng ta trúng độc, mà không phải sinh bệnh.
Sở dĩ không nói với nàng ta, thậm chí là che giấu, là vì bị người ta thu mua rồi.
Vừa nghĩ tới đây, thân thể Lục thị cũng run rẩy!. ngôn tình hay
Đám đại phu đó thì không nói rồi, nếu thái y cũng bị người ta thu mua, vậy ai lại có thể thu mua thái y chứ?
Đáp án, không phải rất rõ ràng sao?
Tô Diễm thông qua mũ, quan sát biến đổi sắc mặt của Lục thị, cũng không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười.
Từ hoàng hậu à, làm nhiều việc ác như vậy, thật sự không sợ hậu viện nổi lửa?
Tô Diễm lại muốn xem xem, Từ hoàng hậu trước sau là địch, rốt cuộc còn có thể tiếp tục ngồi vững như thái sơn trên bảo tọa hoàng hậu đó không!
Lúc này, Lục thị bỗng đứng dậy, phúc thân với Tô Diễm.
“Chuyện lần này, đa tạ công tử, có lẽ lần sau ta còn sẽ tìm công tử…”
Tô Diễm cười cười, cũng đứng dậy.
“Lần sau gặp lại, vẫn là đến đây đi.”
Lục thị gật gật đầu với cô, sau đó mặt mày ngưng trọng rời đi.
Nhìn bóng lưng lên bờ của Lục thị, Tô Diễm cong môi.
Phủ thừa tướng Từ gia sau này, sợ là sẽ không yên ổn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.