“Cái gì!” Tô Diễm sửng sốt, đẩy người trước mặt ra, đi về hướng nhà gỗ nhỏ. Chỉ nhìn thấy Tiểu Đào nằm trên mặt đất trong căn phòng chất đống đồ linh tinh, trên trán có vết máu, rõ ràng là nàng ta vừa đập đầu vào tường tự sát. Lý quản gia theo sau vào và giải thích với Tô Diễm: “Hoàng Tử Phi, nô tài vẫn canh gác ở đây suốt. Vốn dĩ lúc đầu nàng ta chỉ la hét lung tung, nô tài sợ nàng ta xảy ra chuyện gì nên sai người lấy dây thừng định trói nàng ta lại.” “Nhưng chẳng ngờ, vẫn chưa mang dây thừng lại đây thì nô tỳ này đã tự vẫn rồi.” Tô Diễm lặng lẽ đứng trong ngôi nhà gỗ và dừng lại trước xác của Tiểu Đào, trong đầu cô hiện lên tất cả những cảnh tượng khi Tiêu Kì Lăng hét lên bắt yêu quái. Là do Tiêu Kì Lăng đã làm ư? Hắn thực sự có thể hù dọa một người bình thường trở nên như thế này sao? Thấy Tô Diễm không nói gì, Lý quản gia lại lên tiếng. “Hoàng Tử Phi, có phải là Thất Hoàng Tử lại…” Nghe Lý Quản gia nói lời này, Tô Diễm lập tức quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tò mò: “Thất Hoàng Tử làm sao?” Lý Quản gia thở dài và xua những người hầu xung quanh mình đi. “Hoàng Tử Phi, người cũng biết Thất Hoàng Tử của chúng ta từ nhỏ đã không thông minh như người bình thường. Không những thế, những lúc tức giận, quấy khóc, sức lực của người vượt quá khả năng kiểm soát của người khác.” Điều này Tô Diễm có thể hiểu được, dù sao cũng là kẻ ngốc, kẻ ngốc làm sao có thể kiềm chế sức mạnh của mình? Nghĩ lại, do cô thực sự nghĩ nhiều. “Vậy thôi, Lý quản gia, phiền ngươi xử lý thi thể của Tiểu Đào.” Lý quản gia đáp lại, sực nhớ ra điều gì đó rồi nói: “Tiểu Đào là tỳ nữ do Dì Triệu sai đến, bây giờ nàng ta đã chết rồi, vậy thì mấy người còn lại…” Tô Diễm suy nghĩ một chút: “Những người còn lại không cần quan tâm. Ta nghĩ bọn họ biết tỷ muội của mình đã xảy ra chuyện, chốc lát sẽ không tiếp tục lộn xộn nữa. Chắc chắn sẽ an phận một khoảng thời gian.” Lý Quản gia cũng cảm thấy lời nói của Tô Diễm có lý, gật gật đầu, cho người xử lý thi thể. Như Tô Diễm dự đoán, sau khi Tiểu Đào biến mất không thể giải thích được trong phủ của Thất Hoàng Tử, những cô gái còn lại không còn làm mình làm mẩy nữa, trong khoảng thời gian này, trong phủ Thất Hoàng Tử trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Sự yên tĩnh này kéo dài đến ba ngày sau, cũng là lúc Tô Diễm và Lục Thị hẹn nhau. Vị trí mà ngày đó cô để lại cho Lục Thị là một cái đình nghỉ mát bên Bích Hồ trong Kinh Thành, bình thường ở đây ít người tới, nhưng ai tới cũng đều là tai to mặt lớn, không gặp phải bá tánh bình thường, cho nên rất an toàn. Trước khi Tô Diễm đến đây, Lục Thị đã đến rồi. Lúc này, Lục Thị đang ngồi trong đình nghĩ mát cũ cạnh Bích Hồ, để người hầu đứng bên ngoài đình, có lẽ bà đã đợi lâu rồi, cả chủ và tớ đều có chút bồn chồn. Nô tỳ nhìn quanh và nói. “Phu nhân, nô tỳ thấy chúng ta đã bị vị công tử này lừa rồi, đợi lâu như vậy cũng không thấy ai, hay là chúng ta đi thôi.” Nhưng Lục Thị nhất định phải đợi ở đây: “Không, bổn phu nhân tin tưởng vị công tử này, cậu ta nhất định sẽ đến.” Người hầu thở dài, lại nói. “Nhưng chúng ta đã ra ngoài quá lâu. Nếu còn nán lại nữa, chỉ sợ những người trong phủ sẽ hoài nghi.” Lục Thị mím môi liếc nhìn trời, quả thật bà đã ra ngoài rất lâu, nếu bà tiếp tục nán lại, sợ thật sự sẽ có chuyện sẽ xảy ra. Bà không lo lắng cho bản thân, chỉ sợ những người phụ nữ nuôi bên ngoài của Từ Ngạn Phong sẽ làm ầm ĩ lên. Sau một hồi suy nghĩ, Lục Thị đứng dậy. “Thôi, mình về thôi.” Không ngờ, Lục Thị vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng cười khẽ. “Phu nhân vội đến thế à? Vậy thì ta hẹn lần sau nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]