Chương trước
Chương sau
“Bệ hạ, nô tỳ đã thừa nhận tất cả đều là mình gây nên, không liên quan gì đến Hoàng hậu nương nương!”
Từ Hoàng Hậu nhìn Mai cô cô gánh tội thay cho mình, vành mắt ửng đỏ.
Tây Nguyệt Hoàng Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai cô cô: “Được, ngươi vẫn luôn nói là mình làm, vậy trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi phải hại Uyển Phi, rồi vì sao lại muốn hạ độc Thất hoàng tử phi.”
Mai cô cô đã quyết định tự mình gánh chịu tất cả, đương nhiên sẽ không kéo hoàng hậu vào, bà ta cắn răng nói.
“Bẩm bệ hạ, nô tỳ không thích Uyển Phi nương nương, cảm thấy nàng nhận được độc sủng của bệ hạ, làm nương nương thương tâm, cho nên hạ thủ với nàng. Đúng lúc hôm xuân yến, thất hoàng tử phi vào trong nội cung Uyển Phi, nô tỳ cảm thấy đây là một thời cơ tốt, nên dùng một chiêu mượn đao giết người, huống hồ thất hoàng tử phi chết cũng đã chết, nghĩ đến bệ hạ cũng sẽ không quan tâm, cho nên…”
“Cho nên, ngươi dám cả gan làm loạn, hại Uyển Phi không nói, thuận đường oan uổng cho những người vô tội khác sao?” Tây Nguyệt Hoàng Đế tức giận nói.
“Vâng!”
Một chữ đầy khí phách này của Mai cô cô vừa dứt, lại cúi đầu với Tây Nguyệt Hoàng Đế.
“Bệ hạ, cho nên, chuyện này đều là do một mình nô tỳ gây nên, mà nương nương vẫn luôn không biết chuyện.”
Tây Nguyệt Hoàng Đế bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Từ Hoàng Hậu: “Nói, ngươi rốt cuộc có biết chuyện hay không!”
Lúc này Mai cô cô ngẩng đầu, lặng yên không tiếng động lắc đầu với Từ Hoàng Hậu, trong mắt đều là khẩn cầu.
Khẩn cầu, Từ Hoàng Hậu vứt bỏ bà ta!
Từ Hoàng Hậu lúc này, trong lòng không ngừng run rẩy, đây là đang ép bà.
Bà ngoại trừ vứt bỏ Mai cô cô còn có thể làm gì khác?
Trước khi thái tử chính thức đăng cơ, bà không thể xảy ra chuyện gì, nhà họ Từ cũng không thể vì mình mà bị bệ hạ nghi ngờ, mà vị trí hoàng hậu này cũng phải là của mình!
Nghĩ vậy, Từ Hoàng Hậu nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì trong đôi mắt, đều là quyết tuyệt.
“Đúng, bổn cung không biết chuyện.”
Không ai biết, Từ Hoàng Hậu vì nói ra mấy chữ đơn giản như vậy, đã hao phí bao nhiêu sức lực!
Nếu không phải trong lòng vẫn còn một hơi thở này, có lẽ bà đã ngã xuống đất.
Trong bóng tối, Tô Diễm nheo mắt lại, khóe miệng con rút, xem như đối với kết quả này cũng không bất ngờ.
Bên này, Mai cô cô nhận được câu trả lời của Từ Hoàng Hậu cuối cùng cũng thở ra một hơi, nói với Tây Nguyệt Hoàng Đế sắc mặt âm trầm bất định.
“Bệ hạ, người nhìn xem, nương nương cũng đã nói không biết chuyện, bệ hạ bây giờ có thể tin rồi!”
Tây Nguyệt Hoàng Đế không trả lời Mai cô cô, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào Từ Hoàng Hậu, ánh mắt âm trầm, giống như là muốn nhìn đến mức người thê tử theo ông mấy thập niên đến thủng một lỗ.
Cũng không biết qua bao lâu, mới nghe Tây Nguyệt Hoàng Đế mở miệng.
“Nếu như tiện tỳ này đã ở sau lưng chủ tử làm nhiều chuyện ác như vậy, đương nhiên là không thể giữ lại được.”
Mai cô cô nhắm nghiền hai mắt, đợi tuyên án tử.
Vốn nghĩ rằng Tây Nguyệt Hoàng Đế sẽ giam bà ta vào trong nhà lao, hoặc là lập tức mang đi xử lý, nhưng chưa từng nghĩ, câu nói tiếp theo của Tây Nguyệt Hoàng Đế lại làm mọi người sở ngây người!
Ánh mắt Tây Nguyên Hoàng đế sân kín nhìn vào Từ Hoàng Hậu, âm thanh lạnh như hàn băng.
“Mai cô cô là người của hoàng hậu, bà ta đã làm sai, đến cũng cũng là do ngươi làm chủ tử có sai lầm, như vậy, hôm nay, trẫm để cho hoàng hậu từ mình ra tay tiễn kẻ tiện tỳ này đi, cũng xem như là cho những người trong nội cung một lời cảnh cáo!”
“Hoàng hậu, ngươi cảm thấy thế nào…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.