Hoa Ngu trong lòng giật mình, theo bản năng đánh lên Chu Lăng Thần.
" Như thế nào? Hoa công công không muốn quay về làm nam nhân chân chính sao? " Chu Lăng Thần hơi nhướn mi, thấy vẻ mặt của nàng nghiền ngẫm.
Hoa Ngu:...
Nàng vốn không phải là nam nhân có được không!
" Vương gia, Hoa Ngu đối với việc này một chút hứng thú cũng không có, Hoa Ngu thầm nghĩ phải ở lại bên cạnh Vương gia. " Nàng nói một câu, cười đầy siểm mị. (nịnh)
" Chính là ngươi nói. " Chu Lăng Thần nghe, ánh mắt càng thêm càn rỡ.
Hoa Ngu bị hắn làm cho cả người không được tự nhiên, vội vàng lui ra khỏi phòng.
" Hoa công công." Không nghĩ tới, vừa ra ngoài, liền gặp được Lưu Hành.
Lưu Hành đã sửa lại thái độ lúc trước, đối đãi với Hoa Ngu cung kính cực điểm. Hắn là đại nội thị vệ, lại vẫn đàng hoàng thi lễ với Hoa Ngu.
"Lưu đại nhân khách khí như vậy?" Hoa Ngu dừng bước, nhe răng cười với hắn, nói.
" Là điều nên làm." Lưu Hành rũ đầu xuống, không đối diện với nàng.
Cũng không phải ngắn ngủi mấy ngày, hắn thay đổi cách nhìn đối với Hoa Ngu, mà là hắn tự phát giác, Hoa Ngu thực sự có bản lĩnh chữa trị chân cho Chu Lăng Thần, cho nên thay đổi thái độ.
Hoa Ngu không rõ ràng lắm, Chu Lăng Thần tàn tật, đối với những người trung thành đi theo Chu Lăng Thần, còn có bản thân Chu Lăng Thần, có ý nghĩa gì! (?)
" Mấy ngày nữa thì đến kinh thành?" Hoa Ngu cũng không làm hắn khó xử, chỉ nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài, nhẹ giọng hỏi.
" Trong vòng năm ngày thì đến kinh thành." Lưu Hành cung kính nói.
" Ân, bên này dược liệu không đầy đủ, đợi đến khi đến kinh thành, chúng ta phải đi xem."
Lưu Hành nghe vậy, ánh mắt vừa động, nhưng không có ngăn cản, chỉ nói:
" Hoa công công nếu muốn cần gì, cứ nói cho ta biết."
" Ừ." Hoa Ngu nhìn thái độ của hắn, có chút hứng thú.
Nàng đến gần Lưu Hành, nói:
" Nếu ta muốn đi giết người phóng hỏa, Lưu đại nhân cũng giúp ta?"
Lưu Hành sửng sốt, tính tình Hoa Ngu này, cổ quái vô cùng, quả thực làm cho người ta khó nắm bắt.
Mà dù như thế, hắn vẫn gật đầu.
" Phải!"
Hoa Ngu không nghĩ tới hắn lại đáp ứng như vậy, nhíu mày, trên mặt tràn đầy hứng thú.
.....
" Lộc cộc, lộc cộc." Xe ngựa vững vàng đi trên đường, Hoa Ngu vén nửa màn xe lên, giương mắt, liền thấy trước cửa thành có hai chữ cực lớn -- Bình Kinh.
Đây là thành trì phồn vinh nhất Túc Hạ vương triều, cũng chính là Vương thành.
Hai chữ Bình Kinh này, là do tiên đế Thuận Lâm đế viết. Kể ra đô thành các vương triều đều không lấy tên đồng nhất, nhưng vẫn luôn được người ta gọi là kinh thành.
Xe ngựa chạy qua cửa thành to lớn, liền thấy được phong mạo kinh thành.
Đá cẩm thạch được khảm trên mặt đất, cũng đủ hơn mười xe ngựa tiến vào, khắp nơi rường cột chạm trổ, tiếng người ồn ào, đủ để thấy được Túc Hạ vương triều là một nước cường thịnh.
Nhìn thấy địa phương quen thuộc mà xa lạ này, Hoa Ngu ánh mắt u ám, mặt mày phức tạp.
Trở lại kinh thành, ngay cả tên mình nàng cũng vứt bỏ.
Nợ của nàng, vũ nhục của nàng, phản bội của nàng, thương tổn của nàng!
Một tên cũng đừng nghĩ chạy thoát!
Giấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt, nàng xoay người, vừa vặn đối diện với một cặp mắt thâm thúy.
Đôi mắt kia thâm sâu như biển, liếc một cái cũng đủ để lòng nàng nảy lên.
" Vương gia, tới kinh thành rồi, dược liệu còn thiếu nhiều lắm, nô tài muốn đích thân đi mua một chút." Hoa Ngu cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]