Lúc này, trong Bạch Ngọc các đều là một mảng náo nhiệt, tiếng đàn sáo truyền ra khắp nơi.
Vì để hấp dẫn ánh mắt của Ngọc Hằng công tử,... những nữ tử này đến mười tám loại múa cũng sử dụng.
Vì để trở thành tiên tử trong tranh của Ngọc Hằng công tử.
Trên lầu hai, Bạch Ngọc Hằng khoanh tay mà đứng, bên cạnh còn có hai nam nhân tuấn mỹ không kém.
Nhìn đám nữ tử dưới lầu tranh nhau biểu diễn, trên mặt hắn có chút không thú vị.
" Ngọc Hằng, ngươi nhìn xem cả một phòng nữ tử như thế này, sao đến cười cũng không thế?" Nam nhân tuấn tú đứng cạnh Bạch Ngọc Hằng nhịn không được hòa nhã nói.
" Dung huynh, cái này huynh không biết, Bạch đại công tử của chúng ta, sao có thể nhìn chúng những kẻ dong chi tục phấn dưới lầu kia?" Nam nhân này mặc một thân tử bào, áo choàng thêu giao long (thuồng luồng) rời bến, tay cầm một chiết phiến, cả người cao quý không sao nói nổi.
" Tứ hoàng tử khen trật rồi." Bạch Ngọc Hằng phác môi, trên mặt vẫn không một gợn sóng.
Nam tử tử y kia, là đương triều Tứ hoàng tử, Chu Mặc Ngân. ( trong manhua nó là Chu Mặc Hằng thì phải =_=)
Chu Mặc Ngân thấy thế, đang chuẩn bị trêu chọc Bạch Ngọc Hằng vài câu, lại thấy một bóng người quen thuộc ôm tỳ bà đi lên trên đài.
" Yêu, biểu muội đến rồi kìa." Người kia, chính là biểu muội của Chu Mặc Ngân, Dương Thải Y.
Bạch Ngọc Hằng giương mắt nhìn một chút, phía dưới đích thực là Dương Thải Y đã thay một kiện y phục khác, toàn thân toát lên vẻ kiều diễm động lòng người, giữa một đống nữ tử, cũng là cực kỳ xuất sắc.
" Ngọc Hằng, ngươi hảo hảo nhìn xem, Thải Y đánh tỳ bà, chính là hay nhất đó..." Chu Mặc Ngân biểu tình hứng thú, còn nhân lúc đẩy biểu muội mình cho Bạch Ngọc Hằng.
Bỗng dưng lại nghe thấy một tiếng động lớn.
" Ầm!"
" Xoạch!" Nam nhân tuấn nhã bên cạnh Bạch Ngọc Hằng nhịn không được ngạc nhiên nói:
" Ngọc Hằng huynh, trong kinh thành này, lại có kẻ dám đến phá hoại Bạch Ngọc các của huynh?"
Không chỉ hắn, ngay cả Bạch Ngọc Hằng cũng nhăn mặt nhìn xuống.
Vừa nhìn xuống, lại thấy có một đám người vọt vào trong.
Khơi ra tiếng thét chói tai của chúng mỹ nhân.
" Ai vậy a, đúng là sát phong... " Chu Mặc Ngân trên mặt có chút không vui, nhưng là nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Chỉ vì thấy người cầm đầu kia.
Người này thực ra cũng không phải ai khác, đúng là người mà Dương Thải Y mới 'tạm biệt' không bao lâu, Hoa Ngu.
Lúc này trên người nàng mặc y phục nội thị màu thiển tử(?),quần áo đơn giản đến một chút hoa văn cũng không có, nhưng lại nổi lên da thịt trắng như gốm sứ của nàng, một đầu tóc đen được vãn đến giữa mũ sa(?),mắt phượng như họa, trong mắt như đầy nước, thủy quang gợn sóng, mũi thanh tú đẹp đẽ, môi đỏ như hồng hoa( hoa đỏ). Quả thực chả khác gì nữ nhân.
( Cái trình độ miêu tả thậm tệ của ta a!! QAQ)
Hoàn toàn không giống thái giám.
Chu Mặc Ngân sắc mặt trầm xuống, Hoa Ngu không phải nên chết ở Ký Châu sao? Như thế nào lại quay lại kinh thành?
Mà nàng trở về, lại không đi tìm hắn!
Hắn cùng Hoa Ngu từng có một đoạn nhân duyên, bên ngoài đối với nàng cũng là toàn tâm toàn ý, cũng không biết vì sao, lúc này nhìn thấy, lại cảm thấy nàng so với lúc bình thường càng thêm ba phần xinh đẹp, một bộ dáng không ai bì nổi.
Cứ như vậy, hắn có chút ngây người.
Bạch Ngọc Hằng bên cạnh hắn sắc mặt nhàn nhạt, cũng không biết Hoa Ngu.
Chỉ nhìn cách ăn mặc của người này, biết là thái giám thôi.
" Ghế dựa." Sau khi Hoa Ngu tiến vào, không quản những người xung quanh như thế nào, nhắm mắt nói một câu, Lưu Hành bên người nàng liền vui vẻ đem đến một cái ghế, để nàng ngồi xuống.
Nàng ngồi xuống, cả người đều nằm nghiêng trên ghế dựa.
" Dương tiểu thư, nhanh như vậy lại gặp a! Ta cùng Dương tiểu thư, thật đúng là có duyên mà!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]