Dương Thải Y bên cạnh hắn, cũng đã nhẫn nại cực độ.
Ả không nhìn thấy Hoa Ngu, còn tưởng rằng Chu Lăng Thần vì bảo hộ Hoa Ngu, mà không đem hắn vào cung.
Sao có thể như thế được? Cả đời ả chưa bao giờ phải chịu qua sỉ nhục như vậy!
" Hoàng thương!" Dương Thải Y từ trên ghế đứng dậy, lập tức quỳ giữa điện.
" Thải Y, đứa nhỏ ngươi làm sao vậy?" Ả đột nhiên làm vậy, khiến Đức phi ở phía trên giật mình, nhíu mi hỏi.
" Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng vì Thải Y làm chủ a!" Dương Thải Y hít hít mũi, cứ như vậy mà khóc lóc kể lể.
" Làm sao vậy?" Thuân An đế ngồi trên điện, hình như có chút không kiên nhẫn, trước mắt hắn hầu như là một mảng mơ hồ, căn bản không nhìn thấy Dương Thải Y.
Đừng nhìn Dương Thải Y bình thường ương ngạnh, ở đây trước mặt quý nhân, lại hoàn toàn là một bộ dáng đoan trang.
" Hoàng thượng, nương nương, mặt của Thải Y bị hủy!" Ả không nói nguyên nhân, chỉ là ngẩng đầu lên, cho người trong điện nhìn thấy thương thế.
Sưng đỏ trên mặt đã lui đi không ít, nhưng nhẫn của Hoa Ngu vẫn lưu lại vài đạo vết tích, cực kỳ rõ ràng, hơn nữa trước khi đến đây đã cho người xử lý qua, thoạt nhìn, phải nói là bị hủy dung luôn!
" Lớn mật!" Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, Đức phi đã nổi giận trước. " Là kẻ nào hạ thủ? Lại đem dung mạo của một cô nương phá hủy như vậy!"
" Nương nương, kẻ đánh Thải Y, là... là một thái giám bên cạnh Ung Thân vương!" Dương Thải Y nói xong, lại sấp xuống mặt đất, ô ô khóc rống lên.
Nháy mắt không khí trong điện thay đổi, cũng khó trách nàng ta (DTY) lại khóc thành như vậy. Tiểu thư của Dương gia lại bị một thái giám khi dễ trèo lên đầu, còn có vương pháp không?
" Thái giám?!" Đức phi sắc mặt đại biến.
" Lưu Hành, đi gọi Hoa Ngu tiến vào." Nhưng mà, không đợi nàng chất vấn, Chu Lăng Thần đã nhàn nhạt ra lệnh.
Lưu Hành thấy điệu bộ này, trong lòng âm thầm lo âu, nếu không có Hoa Ngu, chân của Vương gia bọn họ phải làm sao bây giờ?
Nhưng hắn cũng không có biện pháp cãi lại mệnh lệnh của Chu Lăng Thần, đành đi ra ngoài gọi Hoa Ngu vào.
Trước mắt bao người, Hoa Ngu vẫn mặc y phục thái giám màu tím từ buổi chiều, cúi đầu đi đến.
" Nô tài lớn mật, quỳ xuống!" Đức phi vừa nhìn thấy nàng, mặc kệ xung quanh, bắt nàng quỳ xuống.
Hoa Ngu ngẩng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một nụ cười quỷ quyệt, cứ như vậy cùng Đức phi đối mắt.
Đức phi mặt nhăn mày hạ, không phải nàng chưa từng nhìn thấy Hoa Ngu, nhưng lại chưa bao giờ thấy Hoa Ngu lộ ra biểu tình cổ quái này.
" Nô tài tham kiến Hoàng thượng." Hoa Ngu vén áo lên, quỳ gối bên cạnh Dương Thải Y.
Dương Thải Y vừa náo để nàng tới, vừa thấy nàng, nhất thời cả mặt đều vặn vẹo.
"Tiện nhân." Ả nhỏ giọng mắng một câu.
" Yêu." Ai ngờ, Hoa Ngu lại nhướn mi, không thể tin được nhìn Dương Thải Y bên cạnh. " Dương tiểu thư, ngươi như thế nào lại mắng chửi người!"
Sắc mặt của Dương Thải Y, nhất thời biến thành màu gan heo.
" Tốt lắm, Thải Y, ngươi nói xem, chuyện gì xảy ra?" Hoàng hậu trên thượng vị nhíu mi hỏi.
Thuận An đế năm nay năm mươi bảy tuổi, Hoàng hậu này thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi, thực kỳ quái.
"Nương nương! Thải Y thật sự là ủy khuất nha! Nương nương cũng biết, Thải Y từ nhỏ không có nương, trong lòng Thải Y vẫn luôn đau vì điều này, nhưng vị công công này, không biết Thải Y đã đắc tội hắn chỗ nào!"
" Hôm nay vừa gặp lại, đã nói Thải Y không có gia giáo, không có giáo dưỡng! Ô... đây cũng không phải là chuyện mà Thải Y mong muốn a!"
Hoa Ngu nhướn mi, kinh ngạc nhìn Dương Thải Y một cái, kinh a, còn cáo trạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]