Chỉ sợ là trong khắp kinh thành này, không có người thứ hai!
Đối phương chính là người có địa vị trong Đoan Bình vương phủ a!
" Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?" Mạc Thanh Ninh phát hỏa. " Cái loại tiện nô thấp kém như ngươi còn cần bản quận chúa vu oan sao? Ngươi là cái thá gì?!"
" Còn thất thần cái gì!" Mạc Tử Huân ngăn cản Mạc Thanh Ninh đang tức giận, không ngờ tên nô tài này lại miệng lưỡi trơn tru như vậy.
Hắn là nam nhân, từ nhỏ nhìn Mạc Thanh Ninh lớn lên, chỉ cần Mạc Thanh Ninh không thuận mắt, liền cứ mặc nàng (MTN),dù gì cũng chỉ là một tên nô tài, Mạc Thanh Ninh vui là được rồi.
Không nghĩ tới tên nô tài này thật khó đối phó, nói dăm ba câu liền chĩa mũi nhọn về Đoan Bình vương phủ.
Mạc Tử Huân cũng không thể mặc kệ nữa rồi.
" Không nghe thấy lời Quận chúa nói sao? Còn không mau bắt tên trộm này lại?!" Hắn quay đầu, lạnh giọng quát mấy thị vệ.
" Vâng!" Bọn thị vệ bừng tỉnh, làm vẻ muốn bắt Hoa Ngu.
" Đại Hiệp!" Hoa Ngu lui về phía sau từng bước, nàng không còn võ công, tất nhiên không đối phó được thị vệ của Đoan Bình vương phủ.
" Dạ." Đại Hiệp bên cạnh cau mặt, nháo thành như vậy, dù sao cũng phải nói rõ với Vương gia.
Mạc Tử Huân nhìn ra ý đồ của Hoa Ngu, hắn nhíu mày, lạnh giọng nói:
" Thế nào? Ngươi còn muốn phản kháng?"
Một cỗ nguy hiểm toát ra từ trong lời nói của hắn:
" Thị vệ của Đoan Bình vương phủ đều do Hoàng thượng ban cho! Ngươi còn muốn giữ đầu?"
Mạc Tử Huân một khi đã mở miệng, đương nhiên sẽ không giống Mạc Thanh Ninh. Hắn trời sinh đã có khí thế, khiến xung quanh lập tức im lặng.
Rất nhiều người cảm thấy Hoa Ngu đã chọc vào tai họa, lần này không dám nhiều lời.
Hoàng thượng ban cho!
Bốn chữ này cũng đủ để Hoa Ngu chết trăm lần.
" Bắt hắn lại! Loại người vô pháp vô thiên này, nên lấy cực hình răn đe!" Mạc Thanh Ninh thấy Mạc Tử Huân ra mặt, liền gấp rút nhảy ra.
" Theo ta thấy, thiên đao vạn quả là tốt nhất!" Dương Thải Y bên cạnh, trong mắt tràn đầy độc ác.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ít người nhìn Hoa Ngu với ánh mắt thương tiếc.
Đáng tiếc, người như vậy, sẽ chết trong tay Đoan Bình vương phủ.
" Đại Hiệp." Nhưng lúc này, Hoa Ngu lại mở miệng một lần nữa.
Trên mặt nàng có chút cười như không cười, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, giống như không nghe thấy lời của Mạc Tử Huân.
" Vâng." Đại Hiệp sửng sốt, hắn cũng không hiểu Hoa Ngu muốn làm gì.
" Luật pháp Túc Hạ có nói, đánh hội đồng thì làm sao?" Hoa Ngu nhếch miệng cười, hỏi một vấn đề chả ra sao.
" Nhưng mà phải xem đánh thành cái dạng gì." Đại Hiệp thành thật nói.
" A!" Vẻ mặt Hoa Ngu giật mình, ngay khi mọi người còn đang khó hiểu, sắc mặt nàng lại biến đổi:
" Vậy đánh cho ta!"
Xào xạc---
Yên tĩnh.
'Hắn' vừa nói cái gì?
Đại Hiệp sốc... vẻ mặt không thể tin nổi.
Thấy trên mặt Hoa Ngu mang theo một nụ cười tà, đôi mắt tao nhã:
" Hôm nay ai lên, cứ đánh, đánh không chết liền đánh đến chết!"
" Nếu phải chịu tội, một mình ta chịu!"
Dứt lời, không đợi những người này phản ứng, nàng còn lấy túi tiền trên người xuống, cầm trong tay thưởng thức.
Thanh âm nhẹ nhàng lâng lâng:
" Đánh một người tàn phế, thưởng mười hai lượng hoàng kim."
Sắc mặt mọi người biến đổi, trong đó có cả Mạc Tử Huân.
Hắn không nghe lầm đi, tên nô tài này muốn là cái gì?!
" Có năng lực, cứ việc tiến lên! Vả lại để xem 'kẻ trộm' ta, có đánh chết được vài người không?!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]