Chương trước
Chương sau
Nàng nhất định sẽ vẽ Chu Lăng Thần!

Nhưng mà phải là một bức tranh diêm dúa lẳng lơ!

Ngẫm lại liền cảm thấy đây chính là tạo phúc cho đồng bào nữ nhân.

" Thảo dân muốn vẽ Hoa công công."

" Lộp độp." Bên kia ý nghĩ của Hoa Ngu vừa mới sinh sôi nảy nở, thì bị một câu nói thình lình này làm cả chân mềm nhũn.

Nàng ngẩng đầu, chỉ vào chính mình, kinh ngạc nói:

" Ta?"

Không chỉ có nàng, những người có mặt đều sững sờ.

" Đúng vậy." Bạch Ngọc Hằng gật đầu.

Hoa Ngu:...

Nàng còn nhớ rõ, trước đây Bạch Ngọc Hằng cùng Chu Mặc Ngân không ít lần khi dễ nàng, ngay cả sau khi nàng trở thành Hoa Ngu, hai tên này vẫn là tri kỷ như vậy.

Bạch Ngọc Hằng uống nhầm thuốc đi?

" Ánh mắt Bạch công tử thật đặc biệt." Vẻ mặt của Chu Lăng Thần chợt lạnh xuống, trong lời nói cũng có phần lạnh lẽo.

" Hoa công công dung mạo xuất chúng, ở kinh thành này cũng được coi là thượng đẳng, thảo dân cũng là lần đầu tiên thấy được khí chất độc đáo như vậy, không khỏi nổi lên tâm tư, muốn vẽ Hoa công công."

Vị Bạch công tử 'tâm cao khí ngạo' này cùng với vị ngạo khí ở ngoài kia, quả thực là bất đồng.

Phải biết rằng, ở ngoài kia, đừng nói đến việc Bạch Ngọc Hằng chủ động yêu cầu vẽ tranh, kể cả ngươi có khóc lóc cầu xin ngoài cửa, chưa chắc Bạch Ngọc Hằng đã vẽ. Mà dù chỉ là một bản thảo của hắn, không chừng còn có thể biến thành đồ gia truyền.

Hai nha hoàn của Bạch Ngọc Hằng nhìn nhau, các nàng ở Bạch Ngọc các nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy được bộ dạng này của hắn (BNH).

" Ra là như thế." Chu Lăng Thần cười như không cười, đột nhiên dời ánh mắt lên người Hoa Ngu, nhíu mi nói:

" Nô tài của bổn vương, dù sao cũng có chủ kiến, muốn vẽ hay không, còn phải hỏi ý kiến hắn."

Hoa Ngu phản ứng lại, theo bản năng nhìn hắn một cái.

Thấy đôi mắt của Chu Lăng Thần lúc sáng lúc tối, trên mặt còn mang theo nguy hiểm có thể giết người.

Cái biểu tình kia hình như là đang nói...

Ngươi có bản lĩnh thì đáp ứng thử xem!

Hoa Ngu co rút khóe môi, đây là hỏi ý kiến nàng sao? Rõ ràng là uy hiếp trắng trợn?!

" Hoa công công có bằng lòng phối hợp với tại hạ?" Bạch Ngọc Hằng cũng có chút ngẩn ra, rất nhanh liền phản ứng lại, hỏi Hoa Ngu.

Bộ dạng này của hắn, thoạt nhìn chẳng khác nào đang chất vấn nàng. Tận hai tên!

" Bức tranh sau khi hoàn thành, liền thành lễ vật tặng Hoa công công." Nhìn bộ điệu của Hoa Ngu, Bạch Ngọc Hằng bổ sung thêm một câu.

Hai nha hoàn kia tưởng mình nằm mơ, công tử nhà các nàng, từ khi nào hào phóng vậy?

Sắc mặt Hoa Ngu vẫn như thường, thậm chí còn hơi nhếch khóe miệng.

" Hoa công công, bức tranh của Bạch công tử chính là thiên kim khó cầu, người vẫn là đáp ứng đi." Lưu Hành bên cạnh sợ Hoa Ngu xảy ra chuyện, vội mở miệng khuyên nàng một câu.

Hoa Ngu không để ý tới hắn, chỉ nhìn Chu Lăng Thần, thấy Chu Lăng Thần cười tà, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.

Chặc!

Nói thì dễ, chứ cũng phải xem sắc mặt của tên biến thái này!

" Không cần." Nàng cong cong khóe môi, ngoài dự định của mọi người, trực tiếp cự tuyệt!

Không đúng, không phải mọi người.

Vẫn có một người vừa lòng.

Chu Lăng Thần cười khẽ một chút, đúng là tiểu lừa đảo khiến người ta đau lòng.

" Hoa công công... " Bạch Ngọc Hằng cũng giật mình không kém, hắn không nghĩ tới, lại có người không muốn hắn vẽ tranh.

" Bạch công tử, ta chỉ là một hoạn quan, tâm tình vui buồn bất định, ngày thường cũng khiến người người chán ghét không thôi, vẽ tranh? Thực xin lỗi, không được!"

Hoa Ngu nghiêng đầu, trong mắt lóe ra một chút ma mị.

Update: 17/9/2019
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.