Sắc mặt nàng đại biến, móng tay khảm sâu vào da thịt.
Giang Tố Vân!
Nàng nên sớm nghĩ đến, Cố Nam An đã trở lại, vì lý gì mà Giang Tố Vân không trở về!
" Vương gia." Môi Hoa Ngu có chút run, Giang Tố Vân chạy tới trước mặt Chu Lăng Thần, cúi người thật sâu.
Nàng ta mặc sa y tuyết trắng, khiến khí chất càng thêm xuất trần.
Vị này là Đệ nhất mỹ nhân Túc Hạ, dù nói gì, mỹ mạo cũng là hàng đầu.
Hoa Ngu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng ta, nhìn khuông dạng mềm mại đáng yêu này, trong lòng vô cùng phức tạp.
Giang Tố Vân như vậy, Cố Nam An có biết không?
Hắn vừa mới đi, Giang Tố Vân lại đến trước mặt Chu Lăng Thần liếc mắt đưa tình.
Cái bộ dáng ngượng ngùng này, quả thực giống như đóa hoa sống trên đỉnh núi lạnh lẽo trong nháy mắt nở rộ.
Nàng không nhịn được cười lạnh, lại nhìn Giang Tố Vân, sóng lớn trong lòng cũng rút đi phân nửa.
Từ xưa Giang Tố Vân đã cao ngạo như tuyết, nàng tất nhiên chỉ là bùn nhão bị đạp lên.
Chỉ cần đụng phải, nàng sẽ trở thành bàn đạp cho Giang Tố Vân.
Mà giờ đây, nàng không còn là nàng, ngay cả sinh mệnh cũng đã đánh mất một lần, cần gì phải để ý.
" Lúc trước ngươi không ở trong kinh, Tố Vân thường xuyên hỏi chuyện của ngươi, hiện tại ngươi đã trở lại, Tố Vân cực kỳ cao hứng." Chu Duệ thưởng thức chén rượu trong tay, lúc nói lời này, ý cười trên mặt cũng dần biến mất.
Nguyên do chuyện này, người ngoài thì không biết rõ, nhưng Hoa Ngu lại vô cùng rõ ràng.
Giang Tố Vân có một tỷ tỷ là sườn phi của Chu Duệ, tính ra Giang Tố Vân cũng là tiểu di tử* của Chu Duệ.
*tiểu di tử: em vợ
Nhưng quan hệ của hai người lại có chút không tầm thường.
Trước đây Cố Nam An luôn ở trước mặt nàng nói: Tố Vân là một cô nương tốt, cứ như vậy, khiến nàng không thể bất bình gì về Giang Tố Vân.
Nhưng phía dưới lớp da 'thanh thuần vô hạ' của Giang Tố Vân cất giấu một linh hồn như thế nào, Hoa Ngu quá hiểu rõ.
Chỉ là trước mắt này trái lại cũng thật thú vị, đúng là Chu Duệ định làm mối cho Chu Lăng Thần và Giang Tố Vân.
Này lão tình nhân, chơi chán rồi à?
" Vương gia, Tố Vân kính người một ly." Giang Tố Vân cúi đầu, trên mặt một mảng hồng nhạt khiến nàng ta cực kỳ xinh đẹp.
Vả lại cái loại này hồn nhiên dẫn thêm một chút ngây thơ, một nhăn mày cười lại mang thêm một chút ý vị kiều mị của nữ nhân, chính là thể loại mà nam nhân thích nhất.
Nàng ta ở bên cạnh cầm theo một chén rượu, chỉ là bên trong chén lại không có gì.
Đảo mắt xung quanh lại không thấy bầu rượu, vừa nhìn lên, đã thấy một đôi tay bạch ngọc không tỳ vết, cầm lấy bầu rượu màu vàng.
Tầm mắt Giang Tố Vân di chuyển lên, lộ ra khuôn mặt mê hoặc lòng người.
Nàng ta nhìn một chút, ánh mắt trượt dần xuống, mới chú ý đối phương mặc y phục nội thị.
Thái giám?
Chu Lăng Thần ghét nhất không phải thái giám sao?
" Nô tài kia, thất thần làm cái gì? Còn không mau rót rượu cho Giang tiểu thư!" Chu Duệ cũng phát hiện tình thế quẫn bách của nàng ta, nhíu mày trách cứ Hoa Ngu một tiếng.
Gần đây hắn bộn bề nhiều việc, đối với một nô tài mới tới không quan trọng như Hoa Ngu, cũng nhớ không rõ lắm.
Chu Lăng Thần quay đầu, nhướn mày nhìn Hoa Ngu.
Ngay cả khi đối mặt với Dung Triệt, hắn cũng trắng trợn nhìn sang, một bộ dạng xem kịch vui.
Trực giác nói cho hắn, tiểu thái giám này không đơn giản, tính tình cũng không 'dễ chịu', không nháo ra sự tình khác mới là lạ.
Nhưng mà, biểu hiện của Hoa Ngu lại làm hắn thất vọng rồi.
Nàng dừng lại một chút, sau đó vội vàng chạy lên, cầm theo bầu rượu, chuẩn bị rót rượu cho Giang Tố Vân.
Giang Tố Vân duỗi tay ra một chút để rót rượu, cũng tiện cho động tác của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]