Nhưng mà cũng có thời điểm, không phải nàng muốn yên tĩnh, là có thể yên tĩnh.
Chu Lăng Thần đi chưa được mấy canh giờ, Hoa Ngu đã nằm dài ghế, miệng cắn một cây cỏ đuôi chó, nhe răng trợn mắt với con bạch miêu trước mặt.
Nàng cũng không biết con mèo này từ đâu chui ra, ban đầu nàng đang ở trong viện nằm phơi nắng, đang thoải mái thì con mèo này nhảy lên bụng nàng, giẫm giẫm vài cái!
Từ trước tới nay, Hoa Ngu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị một con mèo khi dễ, cho nên nổi giận, lập tức túm con mèo không biết nghe lời này lại, chuẩn bị dạy dỗ nó.
" Hoa công công!" Nàng vừa mới nghĩ xong, còn chưa kịp làm cái gì, đã nghe thấy một âm thanh vội vàng.
Hoa Ngu quay đầu lại, thoáng nhìn Đại Hiệp đang vội vã chạy lại đây.
" Xảy xa chuyện gì?" Nàng không chút hoang mang hỏi han, tay phải lấy ra cây cỏ đuôi chó trong miệng, quét quét con mèo kia vài cái.
" Meo meo meo!" Mèo nhỏ thật hung hăng.
" Công công... " Sắc mặt Đại Hiệp có chút cổ quái, chủ yếu loại chuyện này là lần đầu tiên hắn gặp, nhất thời không biết nói với Hoa Ngu thế nào cho tốt.
" Ân?" Hoa Ngu giương mắt nhìn hắn.
Hắn chớp mắt một cái, trong tay đưa ra một cái thiệp, đem đến trước mặt Hoa Ngu.
" Thiệp? Của ta?" Hoa Ngu cũng sửng sốt, lúc nhận cái thiệp, trên mặt còn tràn đầy kinh ngạc.
Đại Hiệp vẻ mặt trầm trọng gật đầu.
Điều này cũng thật ngạc nhiên!
Cư nhiên có người đưa nàng thiếp mời!
Hoa Ngu bất chấp đang cùng mèo con tranh đấu, đứng dậy, mở thiệp ra.
Nhìn xong, sắc mặt nàng càng thêm cổ quái.
Thiệp này...
Hóa ra là thư khiêu chiến!
Đúng vậy! Người khác gửi nàng chiến thư!
Hoa Ngu còn tưởng rằng mình hoa mắt nhìn nhầm rồi, nhìn kỹ, đúng thật là chiến thư.
" Là, là Lương gia Đại công tử sai người đưa thiệp tới."
Đại Hiệp gãi gãi đầu, nhẹ giọng giải thích.
Hoa Ngu liếc hắn một cái, nàng đương nhiên biết, trên thiệp có ghi tên, ba chữ Lương Nguy Chi to đùng, viết rất rõ ràng!
Mà Lương Nguy Chi này, Hoa Ngu cũng biết.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, người đầu tiên trong kinh cấp cho nàng chiến thư, lại là Lương Nguy Chi!
Lương Nguy Chi là ai a?
Là bào đệ* của Đương kim Hoàng Hậu nương nương, quần áo lụa là nhất kinh thành!
*bào đệ: em ruột
Vì cái gì mà nói nhất?!
Tên Lương Nguy Chi này là cái không có đầu óc, đã không có đầu óc còn thích làm nhà giàu, quả nhiên là... kỳ lạ vô cùng!
Đến nay Hoa Ngu vẫn không quên được, Lương Nguy Chi đánh cược cùng Dung Triệt, Lương Nguy Chi thua, trên thì mặc áo đỏ, dưới mặc quần xanh, tóc buộc lỏng lẻo, cứ như vậy chạy quanh kinh thành hô to 'ta là ngốc tử'.
Bằng không... thế nào lại thành tranh Phong Thanh Kỳ đây?! (?)
Mà không tính đến cách hành sự lập dị của Lương Nguy Chi ở ngoài, chuyện tình của hắn cũng được nói say sưa ở kinh thành.
Đó chính là hắn thích Giang Tố Vân!
Trước đây, tên ngốc tử này đến cửa Giang gia cầu hôn, ngày nào cũng dẫn theo người đến đứng trước cổng Giang gia, ước chừng được một tháng, cuối cùng hắn bị lão nương xách tai về nhà, mới yên tĩnh chút ít.
Bất quá, chỉ là chút ít.
Không có nghĩa là hắn yên tĩnh hoàn toàn.
Từ đó về sau, tên ngốc tử này vô luận là ở thanh lâu, quán rượu, hay quán trà, chỉ cần nhắc tới Giang Tố Vân, đều sẽ nói một câu 'tức phụ* của ta'.
*tức phụ: vợ
Bởi vậy, hắn cũng trở thành người Giang Tố Vân ghét nhất.
Thậm chí còn vượt qua cả Diệp Vũ!
Mà Lương Chi Nguy này cùng người khác cũng bất đồng, hắn là ngốc tử a!
Không quan tâm Giang Tố Vân ghét hắn như thế nào, hắn đều yêu Giang Tố Vân sâu đậm, chỉ cần Giang Tố Vân xảy ra chuyện gì, hắn cũng đều vì nàng ta xả giận!
Lúc trước Giang Tố Vân bực bội với một vị quý nữ, hắn liền chạy tới đánh vị quý nữ kia!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]